Sự thật khủng khiếp

01:12 |
Nhi bị hiếp dâm trong một đêm khi ở nhà một mình. Cô  đã rất sốc. Hàng xóm  phát hiện  cô trong tình trạng lõa lồ với người dính đầy máu xen lẫn vết cào cấu,vết ngón tay hằn lên cổ, họ nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.

 Làm việc với cảnh sát  thì Nhi kể lại đầu đuôi sự việc. Cảnh sát yêu cầu Nhi mô tả lại hình ảnh của người đã hiếp dâm cô, dựa vào lời khai đó họ đã vẽ phác họa  bức tranh tên tội phạm. Tấm hình dựng 3D xong thì họ triệu tập tất cả những người  đàn ông có ngoại hình giống bức vẽ.
 Lũ lượt đàn ông trong xóm được đưa vào đồn để Nhi nhận dạng nhưng họ đều được thả về. Bỗng đôi mắt Nhi đưa về  phía một gã có ngoại hình khá là giống người trong hình. Nhi khẳng định kẻ hiếp dâm cô chính là gã. Ngay lập tức gã bị bắt và bị bỏ tù.

  Nhưng bất ngờ thay, 11 năm sau khi mà cảnh sát tiến hành kiểm tra ADN thì phát hiện thủ phạm không phải là gã. Lúc này gã được trả tự do và kẻ hiếp dâm Nhi thật sự đã bị bắt. Ngày gã được trả tự do cũng là ngày Nhi bị sốc lần hai. Cô cảm thấy thật khủng khiếp và tai hại , cô có cảm giác mình là kẻ  gây ra tội lỗi lớn. Chỉ vì lời khai thiếu suy nghĩ của mình mà đã để cho một người đàn ông hiền lành phải ở tù suốt 11 năm.Ông trời cũng thật trêu ngươi khi hung thủ và gã giống nhau như hai gịot nứơc nên mới khíên Nhi nhầm lẫn như vậy. 

  Với 11 năm đó, Nhi đã có chồng, có hai đứa con ,có một gia đình hạnh phúc. Còn gã thì sao? Gã bị tra tấn, bị đánh đập, bị hành hạ bởi các tù nhân với nhau… tương lai của gã sẽ ra sao? 11 năm của gã đã thành một chữ số không to tướng. Nhi tự trách bản thân rất nhiều. Hàng đêm Nhi không ngủ và nằm mơ thấy ác mộng. Nhi uống thuốc an thần liều cao nhưng ác mộng vẫn cứ đến triền miên. Cũng có khi Nhi  sợ bị gã trả thù lại mình. Nỗi ám ảnh dai dẳng khiến Nhi phải tìm gặp gã để nói  xin lỗi.

“Xin lỗi anh, thật sự tôi có nói  tỷ lần lời  xin lỗi cũng không thể nào xóa hết lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho anh. Chỉ biết mong anh tha thứ …tôi vô cùng xin lỗi!”. Nhi nói với gã mà giọng nghẹn lại không thành câu. Thật bất ngờ khi gã không hề đánh đập, la mắng, hoặc trách móc Nhi mà chỉ nói một câu: “Chào cô. Đừng khóc nữa, tôi nghĩ cô và tôi đều là nạn nhân trong vụ này.Con người không ai là hoàn hảo cả. Tôi biết cô cũng đã đau khổ nhiều về việc này.Còn tôi, những tháng ngày trong tù tôi cũng rút ra được nhiều điều ý nghĩa của cuộc sống,tôi biết trân trọng cuộc sống này hơn. Tôi  tha thứ, chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau  nhé!”.

 Có đánh chết Nhi cũng không dám tin những lời mà mình vừa nghe thấy. Cô cười mà nước mắt rơi ướt hết hai bên má. Cả hai đều xúc động mạnh , họ ôm chầm lấy nhau thật lâu. Cuộc hội ngộ này đã khiến cho cuộc đời Nhi và gã   bước sang một trang mới. Cả hai  như trút bỏ được biết bao gánh nặng về tâm lý của  cảm giác tội lỗi ,niềm day dứt và  niềm ân oán thì  được giải quyết. Về  sau họ đã trở về với công việc, cuộc sống bình thường hàng ngày, Lâu lâu họ lại gặp nhau và chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống như những người bạn thân thiết, tri kỷ nhất.
 Thật ra, ngay sau khi bị bắt vào tù gã cũng đã rất sốc và đau đớn. Gã đã từng rất ghét và căm thù Nhi. Lúc trong tù những gì mà gã nhận được chỉ toàn là sự đấu đá, đánh đập, ghen ghét. Và hắn chợt nghĩ, sao con người ta không sống để yêu thương nhau nhỉ, sao người ta không tha thứ cho nhau , nhịn nhục nhau để mà sống? Lúc ra tù gã đã đến nhà thờ cầu nguyện và thấy lòng được bình an thanh thản…rồi hắn quyết định :Tha thứ.

 Câu chuyện hoàn toàn có thật xẩy  ra ở đất nước Mỹ, tên nhân vật đã được Việt hóa . Hy vọng các bạn sẽ rút ra được bài học ý nghĩa của  sự vị tha cũng như lời xin lỗi từ câu chuyện này. Mỗi người  trong cuộc sống hiện hữu đểu có lí do riêng. Họ có thể mang đến niềm vui, nhưng cũng có thể mang đến nỗi buồn cho bạn. Nhưng họ đều có giá trị  trong cuộc sống của bạn đấy.Hãy tập biến “thù” thành “bạn”. Hãy biết tha thứ và xin lỗi để cho cuộc sống của bạn trở nên nhẹ nhàng và ý nghĩa hơn.

Vui phải biết: Tình yêu là tất cả

23:28 |
Những hình ảnh hài hước nhưng cực kì ý nghĩa sẽ giúp các bạn hiểu sâu sắc hơn về tình yêu đôi lứa đấy!

Nhìn những bức ảnh vui nhộn này, ta không chỉ cười mà còn có những cung bậc cảm xúc thật lạ về tình yêu đấy!



Có lẽ mối tình đầu với cô ấy là tất cả, vì chàng đã hứa hẹn rất nhiều điều

Vui phải biết: Tình yêu là tất cả - 2

Nhưng, chẳng có gì là mãi mãi khi anh thay lòng, đã làm tan nát trái tim nàng

Vui phải biết: Tình yêu là tất cả - 3

Và họ chia tay, nhưng nàng vẫn luôn nhớ về anh, coi đó là kỉ niệm đẹp trong quá khứ, đó cũng là nỗi đau mà mãi mãi không thể nào nguôi ngoai.

Vui phải biết: Tình yêu là tất cả - 4

Bao năm trôi qua, mỗi lần nhìn người ta vui vẻ bên nhau, nàng đều chạnh lòng, nhưng vết thương tình yêu quá lớn khiến nàng không thể yêu ai được, vẫn ôm trong lòng nỗi đau ngày đó

Vui phải biết: Tình yêu là tất cả - 5

Bao nhiêu chàng trai tới để mở cánh cửa trái tim nàng, họ đã luôn muốn có được tình cảm chân thành đó nhưng nàng nhất định từ chối. Trong số đó có rất nhiều người, người chưa từng yêu và người đã từng vấp ngã

Vui phải biết: Tình yêu là tất cả - 6

Nhưng họ đã thất bại vì nàng vẫn không thể nào đồng ý. Nhưng nhờ sự kiên trì của chàng trai, nàng đã mở cửa trái tim mình, bật đèn xanh để đối phương tiến tới gần mình hơn

Vui phải biết: Tình yêu là tất cả - 7

Chàng trai đã giúp nàng hàn gắn vết thương cũ, sưởi ấm trái tim nàng để nàng có thể quên đi nỗi đau trong quá khứ.

Vui phải biết: Tình yêu là tất cả - 8

Nàng vui vẻ nhận lời, và đó là một kết cục đẹp cho một tình yêu đẹp. Họ là một cặp hạnh phúc.

Thông điệp tình yêu: đừng bao giờ sống mãi với quá khứ, hãy rũ bỏ nó khi có thể, hãy mở rộng trái tim, tấm lòng của mình để nhìn ra thế giới xung quanh. Ắt sẽ có những người tốt luôn bên bạn, yêu thương và sẽ sàng sưởi ấm trái tim bạn, chỉ cần bạn tin rằng, có một thứ gọi là tình yêu chân thành trên thế gian này.

Bằng chứng về ngôi biệt thự

20:29 |
Nhân viên kiểm toán chất vấn một giám đốc:

- Làm thế nào mà ông có thể mua được tòa biệt thự sang trọng này trong khi ông khai báo thu nhập chỉ có 3 triệu đồng một tháng?

- Ồ! Tôi đâu có mua! - Vị giám đốc đáp - Hè năm ngoái tôi đi câu và bắt được một con cá vàng to. Khi tôi gỡ nó ra khỏi lưỡi câu, nó mở miệng nói: "Tôi là con cá trong câu chuyện "Ông lão đánh cá và con cá vàng" đây. Hãy thả tôi về với biển cả và tôi sẽ tặng cho ông một ngôi biệt thự tráng lệ!". Tôi đã nghe lời đưa trả con cá về biển và được tòa biệt thự này...

Kiểm toán viên nóng nảy ngắt lời:

- Ông nói dối thì cũng phải biết cách chứ? Ví như là trúng số độc đắc hay chứng khoán có phải là dễ nghe hơn không?

- Thế ông không tin tôi ư?

- Làm sao ông có thể chứng minh chuyện hoang đường như vậy là có thật chứ?

- Bằng chứng của nó đây! Ông không thấy sao? - Giám đốc vừa nói vừa chỉ vào ngôi biệt thự.

Vợ đẻ nhờ ai?

20:27 |
Nhằm lúc cả nhà lo âu, trưởng phòng tổ chức tới trao quyết định buộc thôi việc.

Chị Phèng đã vi phạm một điều khoản: "Trong thời gian hợp đồng lao động, người lao động không được sinh đẻ, nếu bên sử dụng lao động chưa cho phép".

Vợ chồng chị Phèng biết thế, nhưng bởi lớn tuổi mới cưới nhau, nên vẫn liều chấp nhận mất việc. Thế là chị có bầu.

Hôm ấy chị Phèng trở dạ đau đẻ. Vì đã nhiều tuổi, lại có mang lần đầu, nên rặn mãi, vỡ hết ối rồi mà đứa bé vẫn không chịu chui ra.

Chị ta khóc gào, lo lắng, trong khi chồng chị cũng cuống lên. Trong cảnh "nước sôi, lửa bỏng" như vậy, thật là "trâu chết nhằm lúc khế rụng", nhằm lúc cả nhà đang lo âu, thì trưởng phòng tổ chức cơ quan tới, trao quyết định buộc thôi việc của giám đốc cho chị Phèng.

Vừa quá ngạc nhiên, vừa bực tức, chị Phèng hực lên một tiếng rõ to. Ai ngờ, đó chính là cú hích giúp thằng bé bụ bẫm chào đời. Anh Phèng lao ngay tới. Câu đầu tiên anh Phèng kêu váng lên:

- Vô cùng cảm ơn ông giám đốc! 

Biện pháp cứu vãn hôn nhân

20:27 |
Chỉ vài năm sau khi cưới, cặp vợ chồng trẻ nọ liên tục cãi lộn. Tình trạng căng thẳng đến mức hai người muốn ra tòa li dị. Tuy vậy, trước khi ra quyết định cuối cùng, họ cũng thử một cơ hội cuối cùng nhằm cứu vãn cuộc hôn nhân bằng cách tới văn phòng tư vấn.

Chuyên viên tư vấn hỏi:

- Vấn đề thực sự của hai người là gì?

Anh ta chưa kịp dứt lời, cô vợ đã bắt đầu tràng giang đại hải kể lể với tốc độ máy khâu về những trục trặc trong đời sống vợ chồng.

Sau 5, 10, 15 phút rồi không đếm được nữa, những lời kể lể vẫn tiếp diễn. Vốn rất kinh nghiệm trong những trường hợp thế này nên anh chàng tư vấn ghé sát cô vợ, nâng cằm lên và hôn say đắm lên môi cô trong vài phút. Cô vợ sững sờ nói không nên lời. Những lời kể lể chấm dứt hẳn.

Anh chàng chuyên gia quay sang người chồng đang đứng tròn xoe mắt ngạc nhiên:

- Thế đấy! Vợ anh cần được như thế này ít nhất là 2 lần mỗi tuần.

Anh chồng gãi trán lẩm nhẩm suy tính rồi quả quyết:

- Được! Tôi có thể đưa cô ta đến đây vào thứ ba và thứ năm hàng tuần.

1 nghìn hạc giấy

17:30 |

Ngày xưa, có một chàng trai yêu tha thiết một người con gái.
Chàng trai lãng mạn gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu.


Lúc ấy, anh chỉ là một nhân viên quèn, tương lai không quá sáng sủa, nhưng anh và cô gái ấy, họ đã rất hạnh phúc.
Cho tới một ngày…
Người con gái nói với anh rằng cô sẽ đi Paris.
Không bao giờ trở lại.
Cô còn nói không thể tưởng tượng được một tương lai nào cho cả hai người.
Vì vậy, hãy đường ai nấy đi, ngay lúc này…
Trái tim tan nát, anh đồng ý.
Khi đã lấy lại được tự tin, anh làm việc hăng say ngày đêm, không quản mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần chỉ để làm một điều gì đó cho bản thân.
Cuối cùng với những nỗ lực phi thường và sự giúp đỡ của bạn bè,anh thành lập được công ty của riêngmình.
“Tôi phải thành công trong cuộc sống” – Anh luôn tự nói với bản thân– “
Và sẽ không bao giờ thất bại trừ phi không còn cố gắng”.
Một ngày mưa, khi đang lái xe, anh nhìn thấy đôi vợ chồng già đang đi dưới mưa cùng chia sẻ với nhau một chiếc ô mà vẫn ướt sũng.
Chẳng mất nhiều thời gian để anh nhận ra đó là bố mẹ bạn gái cũ của mình.
Trái tim khao khát trả thù mách bảo anh lái xe chầm chậm bên cạnh đôi vợ chồng để họ nhìn thấy mình trong chiếc ô tô mui kín sang trọng. Anh muốn họ biết rằng anh không cònnhư trước, anh đã có công ty riêng,ôtô riêng, nhà riêng…
Anh đã thành đạt!
Trước khi anh có thể nhận ra, đôi vợ chồng già đang bước tới một nghĩa trang.
Anh bước ra khỏi xe và đi theo họ…
Và anh nhìn thấy người bạn gái cũ của mình, một tấm hình cô đang mỉm cười ngọt ngào như đã từng cười với anh, từ trên tấm bia mộ.
Bố mẹ cô nhìn anh.
Anh bước tới và hỏi họ tại sao lại xảy ra chuyện này.
Họ giải thích rằng cô chẳng tới Pháp làm gì cả.
Cô bị ốm nặng vì ung thư.Trong trái tim, cô đã tin rằng một ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của mình cản trở anh…
Vì vậy cô chọn cách chiatay.Cô đã muốn bố mẹ đặt những con hạc giấy anh tặng bên cạnh cô, bởi nếu một ngày số phận mang anh về,cô muốn anh có thể lấy lại một vài con hạc giấy.
Anh khóc…---------- **
Cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là ngồi ngay bên cạnh họ nhưng biết rằng bạn không thể nào có được họ và sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa.
Tiền là tiền còn tình yêu thì thiêng liêng.
Trong cuộc tìm kiếm sự giàu có vật chất, chúng ta hãy dành thời gian để tìm kiếm khoảnh khắc bên những người yêu thương.
Bởi biết đâu, một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là hoài niệm !

Người vợ xấu

18:01 |
Thời còn đi học, thất tình một nữ sinh viên xinh đẹp, tôi “rút kinh nghiệm” và quyết định chọn vợ chỉ cần là một phụ nữ nhan sắc từ trung bình trở xuống, nhưng giỏi giang, có học. Tôi đã toại nguyện với một nhân viên cùng cơ quan. Tôi quen chớp nhoáng, cầu hôn cũng nhanh như điện xẹt.

Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu… Ngoài quan niệm “vợ đẹp của người”, tôi “chấm” Hân ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, vén khéo và nhất là nấu ăn ngon.

Gia đình hai bên đều khá giả, chúng tôi được ở tầng thứ nhất căn nhà ba tầng của gia đình tôi. Yên tâm có vợ lo toan việc nhà,tôi thoải mái la cà cùng bạn bè độc thân hoặc những người chồng, cha vô trách nhiệm khác, sau giờ làm việc là nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm…
sau giờ làm việc là nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm…


Hân không nói gì nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, Hân lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi cự cãi, lớn tiếng cho rằng “gánh vác giang sơn nhà chồng” là chuyện của Hân. Ba mẹ tôi vốn bảo thủ, thay vì bênh con dâu, lại lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Hân thậm tệ. Một lần, trong lúc cự cãi, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy mày. Thử mày ra đường xem có ai ngó tới không?”.

Hân nhìn tôi, tôi đắc thắng xác nhận: “Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi”. Không ngờ, Hân vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà tức thì. Ban đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Hân chỉ làm nư, thách thức. Hân có đi đâu thì đi, miễn là để đứa con lại nhà chồng. Chẳng ngờ Hân ra đi rất mạnh dạn, mặc cho con gái kêu khóc trong tiếng mắng chửi, chì chiết của ba mẹ,hai em gái tôi và cả tôi. Tôi nghĩ, nhớ con Hân sẽ về, chỉ là vấn đề thời gian.

Sáng hôm sau, gia đình tôi nháo nhào vì không còn ai lo cơm nước. Trước đây, chuyện cơm nước do mẹ tôi phụ trách, lau dọn nhà cửa do em gái đảm đương. Cưới Hân về, mọi việc đều dồn cho cô ấy. Mẹ tôi quen thong dong năm năm qua, nay phải lụm cụm xuống bếp, hai đứa em quen ngủ trưa đến gần giờ đi làm mới xuống ăn sáng, giờ phải dậy sớm để phụ mẹ tôi. Chiều về mọi người phải tự bỏ quần áo vào máy giặt, tự lau phòng mình. Đáng nói là không ai đưa đón con gái tôi, bé Hạnh quen hơi mẹ, dù đã ba tuổi vẫn khóc ngầy ngật đòi mẹ. Cả nhà rối tung lên! Tôi điện thoại cho Hân, cô ấy không bắt máy. Tôi điện thoại bàn gặp cô em vợ, bị cô ấy mắng té tát, sỉ nhục trăm bề. Tôi nhắn với cô ấy là tôi sẽ ly dị Hân, cô ấy hét vào máy: “Ly thì ly, xem ai hầu hạ đám thối tha biếng nhác nhà anh”.

Tôi vào cơ quan, không ngờ Hân đã làm việc với công đoàn, lãnh đạo cơ quan, thông báo sẽ ly hôn với tôi. Hân là một kỹ sư giỏi, mẫn cán và nhất là rất cương quyết trong mọi tình huống công việc, nên với hôn nhân cô ấy cũng vậy. Chuyện tôi trăng hoa, mèo mỡ đi suốt đêm, vô trách nhiệm với vợ con, kể cả chuyện Hân làm “đầy tớ không công” cho gia đình tôi mọi người đều biết. Chỉ đợi giọt nước tràn ly và tờ tường thuật của Hân với lãnh đạo trước khi đưa đơn ly hôn lên tòa án. Mọi người đều đứng về phía Hân.

Suốt ngày tôi tìm cách nói lời xin lỗi với Hân, không ngờ gương mặt Hân giá lạnh hơn cả băng đá. Đồng nghiệp có vài người khuyên nhưng Hân lạnh lùng: “Mỗi nhà mỗi cảnh, mong đừng ai chen vào chuyện gia đình tôi. Tôi đã 40 tuổi rồi.” Thế là tất cả tắt tịt! Hân đã nhờ người bạn luật sự đẩy nhanh tiến độ ly hôn. Ở tòa Hân dứt khoát nếu tôi muốn nuôi con Hân cũng không cản, bằng lòng nhường quyền nuôi con cho tôi. Thú thật, mấy tháng không có Hân gia đình tôi như địa ngục, con gái tôi như gánhnặng, bởi nó đã quen sự chăm sóc của mẹ. Tôi biết Hân nói thật. Kể từ ngày ôm quần áo ra khỏi nhà tôi, Hân không hề ghé lại thăm con một lần. Tôi lấy cớ mang con sang thăm mẹ, Hân không tiếp. Vì vậy, gia đình tôi đành giao con cho Hân. Tại tòa, Hân đồng ý nhận con, chỉ cần tôi bế con, mang va li, quần áo đồ dùng của con sang nhà Hân chứ Hân không về nhà tôi lấy đồ đạc của con.

Ly hôn và nhận nuôi con, Hân chuyển công tác. Mỗi lần tôi điện nói nhớ con, Hân lạnh lùng: “Vậy chiều nay ông ghé rước con đi, khi nào muốn thì mang sang nhà tôi trả lại!” Mất Hân rồi, tôi mới thấy một khoảng trống lớn trong cuộc sống của tôi và cả trong căn nhà rộng lớn của ba mẹ tôi. Cả tôi và gia đình tôi đều lầm khi nghĩ tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu là cầm dao ở cán. Với một phụ nữ, dù không nhan sắc nhưng có học thức và bản lãnh, thì họ chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả đó là chồng và gia đình chồng. Khi họ đã quyết định ly hôn có lẽ còn cương quyết hơn nhiều so với một người phụ nữ bình thường.Tôi đã mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt.

Có lẽ đã quá muộn để hiểu ra rằng :
“Vợ xấu chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng, yêu thương”.

Truyện ngắn: Em là cô bé HIV còn trinh

02:11 |
- Thầy ơi! Em sắp chết rồi!
- Vớ vẩn!- Bất giác tôi đưa tay lên xoa đầu cô ta như tôi vẫn làm với đứa cháu gái ở nhà vậy. Mùi hương từ mái tóc màu hạt dẻ tỏa ra...

- Thầy ơi, em bị HIV!
Bàn tay tôi chợt lạnh toát và sống lưng thì đông cứng lại. Tôi ước gì mình để quên phắt quyển sách cho xong !


Mấy ngày sau Dung không đi học, tôi thở dài và cho lớp nghỉ sớm. Về nhà lướt web mà đầu óc tôi cứ lởn vởn hình ảnh người con gái đấy...

2h am.

Tôi lại dắt xe ra khỏi nhà, nhưng tôi tránh cái hồ đấy ra và phi xe lên cầu Long Biên. Ôi chúa ơi, bây giờ thì tôi tin vào hai chữ duyên số rồi. Dung đang ngồi trên thành cầu và... hát. Khi thấy tôi, cô toan phóng xe đi. Nhưng tôi đã giữ kịp!
- Em không hư hỏng gì thầy ạ! Em còn chưa ôm lấy một người đàn ông! Chỉ vì một lần đi tình nguyện tháng trước trong bệnh viện!
- Em đã đi xét nghiệm chưa?
- Thầy lại vui tính rồi. Tất nhiên là rồi!
- Mấy lần?
- Còn mấy lần, một lần là quá đủ!
- 3 lần mới đủ!
- Thôi, em xin thầy, để ê chề hơn ạ? Thầy làm sao hiểu được? Chẳng sớm thì muộn em sẽ chết, nhưng em không muốn nhìn thấy cái hình ảnh người mình lở loét, người ta xa lánh. Em không muốn thầy có hiểu không? Liệu có ai tin là em chưa một lần quan hệ mà dính vào cái bệnh này không hả trời? Em là một con HIV còn trinh!
Trong đời mình tôi chưa bao giờ nghe ai và cái gì chăm chú đến như thế. Dung khóc, và nhìn tôi.
-Em chỉ ước được một lần trong đời làm đàn bà trước khi đi khỏi cái chốn này thôi!
Em nhìn tôi và tôi hiểu. Chúng tôi cứ ngồi với nhau như thế đến tận 5h sáng!
Sáng hôm sau tôi dẫn Dung đi xét nghiệm. 1 tuần sau mới có kết quả. Tôi bảo đến lúc ấy nếu vẫn là dương tính tôi sẽ làm cho em cái ước muốn ấy. Và cười bảo rằng:” Dù sao thì anh cũng đọc nó lên mà”
Một tuần này tôi chỉ sợ Dung làm liều. Tôi đã hỏi em kĩ và em bảo ngay khi bị kim đâm vào tay em đã đi rửa và uống thuốc điều trị. Nhưng Dung cảm thấy người có vẻ khác???
Chúng tôi đi chơi với nhau suốt tuần ấy, và tôi phát hiện là cô nhóc HIV ấy rất xinh khi mặc váy. Cô ấy thích ăn kem, và có thể dỗ mọi thứ bằng kem. Cô nấu ăn ngon và ghét nấu ăn. Cô bảo sẽ chỉ nấu ăn cho thằng chồng nếu nó đứng đằng sau ôm cô. Tôi bảo thế thi hôi chết. Tự nhiên cô lại thần người vì cái từ cuối cùng ấy. Tôi trách mình dại miệng !
Tối ngày thứ 6...
- Thầy ơi, nếu ngày mai có kết quả rồi thầy còn giữ lời hứa với em không?
- Còn chứ- Nói đến đây tôi thấy miệng mình đắng ngắt. Tôi đúng là điên rồi, một thằng điên rỗi việc. Tôi đâu thiếu người để làm cái việc đấy chứ? Nhưng lương tâm mách bảo cái lưỡi của tôi, cái đầu của tôi gật và gật.
- Thế thì ngay tối nay đi!
- Không..
- Tại sao, đằng nào thầy cũng làm mà. Và nếu là âm tính thì thấy cũng có mất gì đâu? Hay thầy sợ?
- Dung, em chẳng hiểu gì cả..
- Em quá hiểu là khác..
Em cứ nhìn đăm đắm vào tôi. Và tôi thấy em đẹp. Chúng tôi dừng ở một hàng thuốc tôi vào mua bao cao su.
Sáng hôm sau, tôi để Dung đi bộ vào một mình trên con đường nắng chói chang ấy. Em bảo :” Anh đứng ngoài này, tiết kiệm 2 nghìn gửi xe, tý khao em đi ăn chè chúc mừng em và anh đã được bên đấy nhận học luôn!”. Tôi chỉ cười như sắp mếu, có cảm giác như mình là thằng hèn. Sau đêm qua, tôi đã giúp em thực hiện cái ước muốn ” lớn nhất của đời người con gái”, nhưng cũng từ đấy cảm giác nhục bám theo tôi đằng đẵng suốt mười mấy tiếng đồng hồ qua. Nếu kết quả đúng như tôi linh cảm thì tôi nợ em. Nếu không đúng, tôi lại càng không đang tâm dứt lòng ra đi, để cho em ở nhà với bệnh tật. Tôi chỉ lờ mờ cảm nhận, nếu tôi dời chân khỏi mảnh đất này thì em, với cái mầm bệnh ấy cũng chẳng còn nuối tiếc gì để sống. Đêm qua, ôm em trong lòng, tôi bảo em hãy ráng sống cho dù kết quả ra sao. Em rúc mặt vào người tôi, tự nhiên bật cười rúc rích :” Nếu em không mang cái bệnh này thì em sẽ cắn cho anh một cái!” làm tôi hơi chột dạ, rồi lại buồn cười. Em khe khẽ thì thầm:” Em chẳng muốn trời sáng anh ạ!”. Tôi yêu em ngay từ câu nói ấy!

10 phút sau..

Rồi em cũng đi ra. Tôi gần như đoán được kết quả của mẩu giấy nhỏ em cầm nơi tay qua dáng đi chầm chậm ấy. Bây giờ đây, tôi vừa muốn lao đến ôm em, vừa ước mình chưa bao h đặt chân vào đời người con gái này. Có lẽ tôi là một thằng hèn chẳng? Nhưng cả đời tôi, tôi sợ nhất là nước mắt đàn bà. Họ khóc vì sung sướng cũng làm ta bối rối, khóc vì đau khổ trước mắt ta thì còn tệ hơn. Nước mắt của họ làm ta có cảm giác bất lực, đần độn và khó xử nhất là khi ta chẳng thể tỏ chút cái khí phách sức mạnh của thằng đàn ông ra giải quyết.Và bây h tôi đang ở trong cảnh đấy. Em đến bên cạnh, không nói gì cả, chợt vòng tay ôm lấy eo tôi, dựa đầu vào lưng tôi rồi khẽ khẽ nói:”Mình vẫn đi ăn chè nhé anh!”. Hình như áo tôi ướt! Chắc là mồ hôi ..

Ringg..g..g

Em ra mở cửa trong bộ váy hồng. Đã hai tuần chúng tôi chưa gặp nhau, không phải vì em nghỉ học mà vì tôi đã nghỉ dạy ở trường. Em nhìn tôi cười:
- Em chào anh thầy!
- Mai anh đi phỏng vấn visa. Nếu em nói... anh sẽ ở lại...

Em nhìn tôi trân trối, như thể tôi vừa phun ra một thứ gì bẩn thỉu đáng khinh vậy.

- Anh muốn nhìn em lở loét, ốm đau rồi anh mới hài lòng à? Hay anh muốn làm một vị thánh sống của đời của một kẻ HIV. Xin lỗi anh, nhưng nếu anh nghĩ anh cần có trách nhiệm với em sau chuyện ấy thì có lẽ anh đã nhầm! Em tự nguyện và nó sẽ là một kỉ niệm đẹp theo em dưới ba tấc đất. Nếu anh nhìn thấy em trong giai đoạn cuối, liệu anh có không khỏi rùng mình khi nghĩ mình khi nghĩ đến đêm hôm đấy không? - Dừng lại một chút, em thở hắt ra rồi nhìn tôi cười- Đừng vì em mà hủy hoại tiền đồ của mình anh nhé. Thật ra em chọn anh một phần là vì anh sắp đi khỏi đây, anh có hiểu em không?
Nói rồi em chào tôi và đóng cửa lại..

3 tuần sau..

Tôi đã nhận lớp và đang bỡ ngỡ với cuộc sống mới của mình. Việc đầu tiên sau khi hoàn thành thủ tục nhập học là tôi đặt mua một cái lap qua mạng để chấm dứt sớm việc phải lên thư viện quá nhiều lần trong một ngày và quá nhiều tiếng trong một lần. Hôm nay tôi mới có thời gian vào check mail, rất nhiều thư mới. Tôi để ý có một email: dungkh. Là em!!

Tôi click đên 3 lần chuột và rủa thầm cái mạng sao mà chậm như rùa. Bức thư mở ra. Chẳng có gì cả. Tôi thoáng thất vọng và lo lắng nhưng rồi chợt nhận ra có 1 file đính kèm. Một file ảnh thì phải!

Tôi mở ra. Bức ảnh chụp tờ giấy xét nghiệm của em: Âm tính. Bên dưới có dòng chữ: Em yêu anh!

Trời ơi, ước gì tôi có thể bay về Việt Nam lúc này để cắn cho em một cái!

Clip: Forever Alone chế phiên bản LEG

19:04 |

"Forever Alone - Justatee" Phiên bản chế cực hot 2013 Bài hát Forever Alone chế phiên bản LEG
Thể hiện: LEG

Lyrics:
1 nụ cười luôn hé , tắt máy xuống xe
Còn em vẫn đang ngơ , đang thờ ơ , đang ngẩn ngơ
Không hiểu mình làm j mà lại bị bắt ?
Đứng giữa ngã tư cơ mà tại sao bắt riêng em
Em bị oan , không phải em , sao lại đen như thế ?
Đang đi 1 mình , đang ăn vỉa thôi
Nhưng sao anh cứ nghĩ cứ lo rằng e là 1 thằng tội phạm như thế ?
Xin anh lần này , thu xe thì em biết nói sao với lại bố mẹ bây giờ

Vậy thì chạy đi công an kìa công an kìa ( có chốt e ei )
Công an kìa công an kìa (quay đầu em ei)
Công an kìa công an kìa ( có chốt e ei )
Công an kìa công an kìa , chốt ngay bên đường
Em xin , xin anh xin anh xin anh hãy tha cho em lần này
Em xin , xin anh xin anh xin anh hãy tha cho em lần này ( Anh đừng có vớ vẩn )
Em xin , xin anh xin anh xin anh hãy tha cho em lần này ( Mấy thằng kia di chuyển đê )
Em xin , xin anh xin anh xin anh hãy tha cho em lần này ( Lèo nhèo còng tay cho mày lên thùng bây giờ )

Ơ anh ơi em bảo này
Không trình bày j hết ( ơ ) nộp giấy tờ đi em ( Em quên ở nhà rồi )
Hôm nay anh rất thích rất vui lòng vì em tự nhiên bốc đầu cạnh chốt
Chỉ có mấy trăm thôi mà em , nên em hãy gọi bố mẹ đến đút cho bọn anh xin đôi tờ phong bì .. ầu káy
Không thì mày chết . nghe chưa ?
Tội này nặng lắm mày hết chữa . ít nhất là vài năm không thì lên số 7 ăn vài đấm
Đừng để cho bọn anh phải nặng tay
Nhìn kìa mấy thằng chạy ăn dùi cui bay
Khuyến mãi thêm đôi đốc giữa cặp lông mày
Mồm mũi nhiều máu nên thi nhau chảy
Thế nên anh khuyên chú nghe anh dạy, nhé ?

Vậy thì chạy đi công an kìa công an kìa ( có chốt e ei )
Công an kìa công an kìa (quay đầu em ei)
Công an kìa công an kìa ( có chốt e ei )
Công an kìa công an kìa , chốt ngay bên đường
Em xin , xin anh xin anh xin anh hãy tha cho em lần này
Em xin , xin anh xin anh xin anh hãy tha cho em lần này
Em xin , xin anh xin anh xin anh hãy tha cho em lần này
Em xin , xin anh xin anh xin anh hãy tha cho em lần này

Ngoài kia đôi lứa đang đi ăn vỉa không có ai để í em
Ngồi đây bị bắt em đang rất buồn gọi bố mẹ đến đón thôi
Cầu cho bị bắt nhưng không lên phường không có ai để cứu em
Thì ra hạnh phúc ngay bây giờ e tìm đó là đc về với mẹ
"không trình bày j hết !!! em êi
không trình bày j hết !!! em êi"
nộp tiền rồi về nhé ... vì giờ anh cũng đang phải bắt mấy thằng
nhưng anh ơi e xin lỗi ... em không có tiền cho em về nhé
rồi thì e sẽ quay về tí em cầm giấy với tiền giúp e lần cuối em chừa rồi

Clip: Con nhà nghèo - LEG

18:08 |
Con nhà nghèo phiên bản bá đạo. Cảm nhận và cho ý kiến nào bà con


Chân dung LEG

The Fox (What Does the Fox Say?)

17:42 |
The Fox (What Does the Fox Say?)mới nghe còn tưởng what the F.... Mà không hiểu nó hay ở chỗ nào mà sao Hót vậy nhỉ ? Mọi người cho cái ý kiến cái Bài hát về các con vật, tiết tấu lạ và vui nhộn, có lẽ đây là điều thu hút người nghe chăng

MẤT ĐI MỘT NGƯỜI BẠN

00:14 |
Nếu một ngày cậu muốn chạy trốn, không muốn làm bạn với tớ nữa, hãy unfriend tớ ở mọi nơi cậu biết, xóa sổ tớ khỏi list điện thoại của cậu...để tớ gọi và hỏi cậu vì sao? Lúc ấy là lúc cậu im lặng và tớ sẽ hiểu.

Nhiều khi chúng ta hay ngồi than vãn về những bất công trên cuộc đời này và mỗi đưa lại chịu những hoàn cảnh buồn rất khác nhau.


Nhưng tớ biết, ông Trời có thể sẽ không cho ta tất cả những thứ ta cần mà sẽ cho ta một thứ đặc biệt để tự hào. Của tớ không phải là cặp chân dài, gia đình tài phiệt hay một bộ óc thiên tài. Cái Ông Trời rất hay ho ấy cho tớ lại là rất nhiều bạn bè. Đó là điều làm tớ tự hào hơn bao giờ hết, bạn bè tớ yêu quý tớ, và tớ cũng yêu quý họ hết mực.

Nếu cuộc sống của tớ chỉ là 1 màu trắng tẻ nhạt thì chính bạn bè đã tô thêm bảy sắc cầu vồng cho bức tranh ấy.

Đứa hay cười là màu hồng dạy tớ biết lạc quan dù thế giới đang sụp đổ ngay dưới chân mình. Đứa màu đỏ thẳng thắn sôi nổi dạy tớ sống hết mình không nuối tiếc vì ước mơ. Đứa tim tím mộng mơ cùng tớ lãng mạn trong mỗi câu chuyện tuổi trẻ...Đứa màu đen lầm lì nhưng bền bỉ và yên bình vững chãi.

Tớ không bao giờ muốn họ nhòa đi trong cuộc đời mình dù là ở bất cứ sắc độ nào.

Cả cậu cũng vậy...

Nếu một ngày cậu mệt mỏi vì những lời than thở của tớ. Hãy nhớ hiểu rằng tớ đang mất bình tĩnh và nhớ lại những khi tớ lắng nghe cậu. Có phải còn nhiều hơn không?

Nếu một ngày cậu vui sướng, hứng thú và tớ cũng thế, chúng ta sẽ cùng tung tăng vui chơi để không để niềm vui không trôi qua nhạt nhòa.

Nếu một lúc bỗng cậu nảy ra một ý tưởng ngốc ngếch hay ho, hãy kể cho tớ nghe. Tớ sẽ kể cậu nghe một câu chuyện cười và mình cùng cười đập bàn, đập ghế.

Nếu gặp khó khăn về tiền nong, tình cảm. Hãy tìm đến tớ, để tớ thử giúp đỡ, an ủi cậu ở khả năng của mình. Bạn bè không chỉ tìm đến nhau trong những lúc vui cậu ạ.

Nếu một ngày, cảm thấy tớ đã hiểu sai về cậu, hãy gọi điện và giải thích cho tớ. Đừng im lặng và để cho tớ nghĩ rằng mình đã đúng. Nó sẽ dần dần hủy hoại tình bạn của chúng ta.

Nếu một ngày tớ làm tổn hại đến cuộc sống và tình cảm của cậu, hãy đến trước mặt tớ, nói cho tớ biết tớ đã sai như thế nào. Vì chúng ta là bạn tốt, tớ không bao giờ cố tình làm như vậy dù bề ngoài như thế nào đi nữa... Hãy để tớ nói lời xin lỗi và cậu chấp nhận nó, cười với tớ như mọi khi.

Nếu một ngày cậu cảm thấy xấu hổ vì bắt gặp tớ, đừng né tránh như thể không nhìn thấy tớ ở bất cứ nơi đâu. Một cái gật đầu không mất quá nhiều công sức, đến người quen biết qua loa cũng có thể gọi tên nhau như lời chào. Mình chỉ tạm thời hiểu lầm nhau thôi, đúng không ?

Nếu một lúc nào đó cậu đã quá căm ghét tớ đừng trách móc bâng quơ. Hãy nói những lời tức tối ấy ngay trước mặt tớ để tớ biết rằng chúng ta có thể hòa thuận thì cũng có thể cãi lộn. Đó luôn luôn là hai mặt trong 1 mối quan hệ.

Nếu một ngày cậu muốn chạy trốn, không muốn làm bạn với tớ nữa, hãy unfriend tớ ở mọi nơi cậu biết, xóa sổ tớ khỏi list điện thoại của cậu...để tớ gọi và hỏi cậu vì sao? Lúc ấy là lúc cậu im lặng và tớ sẽ hiểu.

Nếu một ngày chúng ta không còn là bạn nữa...thì cứ để thời gian trôi tất cả đi nhé. Tớ sẽ vẫn giữ tình cảm tốt đẹp dành cho cậu và những bí mật của chúng ta ở một nơi rất xa.

Và một ngày kia, gặp lại, chúng ta lại là bạn bè. Vì là bạn bè thì dù có chuyện gì xảy ra vẫn sẽ trở về bên nhau được.

Và nếu không thể ... nghĩa là chúng ta chưa từng là bạn, người xa lạ ạ

ĐÚNG! EM CHỈ CẦN TIỀN

00:11 |
"Anh sẽ về, nhất định em phải đợi anh nhé."

Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và thì thầm nói.

Nép vào ngực anh, cô lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra.

Nước mắt cô lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần đồng hồ cất lên 9 tiếng
chuông lạnh lùng, anh sẽ xa cô và chẳng để lại cho cô điều gì ngoài một chữ ‘đợi’.

Anh, con nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết bao người ngưỡng mộ. Cô,
chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn chưa lấy được. Đơn nhiên chuyện tình của họ cũng
như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, bạn bè anh phản đối và nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, anh bất chấp tất cả để ở bên cô, sống với cô. Cô đã từng hạnh phúc, đã từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và mạng sống của họ.

Anh đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể trách điều gì cả, nếu
giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh chỉ có thể mất là tình yêu.

Nhìn bóng lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cô, người thân yêu duy nhất của cô đã đi. Giờ đây cô lại chỉ có một
mình.

*** 4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng đối với anh đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của anh thì đã mất và có thể mãi mãi không thể tìm lại được. Khi anh đi cô đã hứa sẽ đợi anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ sau 2 năm anh nghe tin cô lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Anh đã không muốn tin nhưng không thể liên lạc với cô để hỏi rõ mọi chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một tấm thiệp cưới được gởi tới cho anh và tên cô nghiễm nhiên nằm trên đó. Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi quay trở lại, mong ước duy nhất của anh là tìm cô để nhìn thấy cô thật sự hạnh phúc…. Và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp cô.

***

Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.

Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác bị
người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc cô bước đi, một người nhìn thấy cô và sửng sờ làm rơi chiếc cốc rượu.

Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt nhưng với anh, hình ảnh của cô đã in đậm trong kí ức nên không thể nào anh không nhận ra cô. Chạy nhưng điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo. Anh định chạy tới níu lấy tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang trọng trờ tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi
chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô như một con thú, điên cuồng. Chết lặng…. đây đâu phải là viễn cảnh anh từng nghĩ tới.

Người chồng của cô kia ư? hạnh phúc của cô là kia ư? vậy cô đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không sao trả lời cho chính mình được. Cầm trên tay những tờ tiền xanh nhạt cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và
yêu chiều. Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cô đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh. Cầm xấp giấy được thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt cô hiện rõ trên tờ giấy phẳng
phiu đó…. Anh bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh cảm thấy thật buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường cô đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.

Cô vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng
ôm lấy cô làm cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường. Khẽ nhếch môi, chính cô còn khinh mình nữa là…. Nụ cười của cô chợt tắt ngấm khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô
ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng
vẻ….

Sau giây phút yên lặng để anh và cô nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy nhưng cô đã thay đổi gần như hoàn toàn.

"Anh nghe nói em đã lấy chồng, vậy chồng em đâu?" anh lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng.

"Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm ‘gái’ thế này?" cô nheo mắt hỏi ngược lại anh. Anh sửng sờ nhìn cô. Trò đùa gì thế này?

Nhíu mày nhìn cô, anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay…. Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô lúc này anh cũng không thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.

"Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi…." Cô gắt lên. Đưa tay mở
cửa xe.

"Tại sao?" mắt vẫn không nhìn cô, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cô một cách
nặng nề, mệt mỏi.

"Em cần tiền…."

Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao? Anh tức giận đưa tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi.

Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.

Có gì đâu, khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.

Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cô vào trong, nhận chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh đưa tay đè cô xuống và hôn tới tấp vào môi cô. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là
những cữ chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Khi chiếc váy trượt xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực cô hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, anh ngừng lại. Cô bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về anh, cô bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cô ra, anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người.

Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường cho cô những tờ năm trăm ngàn mới
tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.

" Em cần tiền…. Chỉ cần tiền mà thôi…." Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền anh vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.

***

Những ngày sau đó anh lao vào công việc.

Những ngày sau đó cô lại lao vào kiếm tiền.

Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch. Chỉ khi đêm về, cô lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng cô bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau, dù là vô tình hay cố ý.

***

Anh lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây anh và cô cùng đi qua. Những kỉ
niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc, ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương. Thẩn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh khó chịu. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà nắm tóc cô, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô. Đúng. Cô gái đó chính là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp. Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai anh, nhức nhối.

" Con điếm, mày chết đi…. Dám bu bám theo chồng bà à…. Mày đúng là thứ cặn bã mà."

" Cái thứ này không đáng để cứu…." "Cặn bã…."

" Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ…."

"Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh…."

….

Anh bật cười, cái giá cho đồng tiền em kiếm được chỉ như vậy thôi đấy. Em thấy không, đến anh còn thấy khinh em nữa là người khác. Cúi đầu bật chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc đời cô nữa rồi. Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh trở lại nơi cô đang đứng…. Cô lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Cô bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào cô. Cô nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường. Đẩy cửa xe thật mạnh anh chạy tới chỗ cô, đưa đôi tay run rẩy nâng cô dậy.

Anh nhìn cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên cô cũng thật khó khăn.

Cô nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.

" Giúp em…. ………. Túi……. Xách ……" cô thều thào nhìn anh van nài.

Nhặt chiếc túi xách đưa cho cô, cô run rẩy mở túi xách, nhưng sức cô yếu quá rồi, đến
chiếc khóa kéo cũng không thể mở được. Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong
không có gì cả, ngoài một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cô ôm lấy tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười.

"Giúp ……………. Em .............. cứu đứa….trẻ này….. được không?"

Không kịp nghe câu trả lời từ anh, mắt cô dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và cô đã ra đi mãi mãi….

***

Nhiều khi anh cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người lạnh lùng. Kể cả lúc nhìn
thấy cô nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác cô đi tuyệt
nhiên anh không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người vẫn loang lỗ những vệt máu của cô.

Đưa tay giở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng, từng dòng, những tâm sự của cô chất chứa trong bốn năm hiện lên
trước mắt anh.

Ngày.... Tháng …. Năm…..

Hôm nay anh đi, em về lại căn nhà của chúng ta mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự em không muốn như vậy chút nào, nhưng em vẫn
sẽ đợi. Em hứa chắc đấy!

Ngày…. Tháng…. Năm….

Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì từ anh vậy mà lúc nghe được lại là tin anh lấy
vợ. Em thật sự hoang mang lắm, không biết có nên tin hay không đây? Nhưng anh yên
tâm, em đã hứa sẽ đợi thì nhất định em sẽ đợi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay em thấy khó chịu trong người quá, đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả.

Em nhớ anh, nếu anh ở đây anh sẽ chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và thức ăn cho
em. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi nhưng sao lại ngắn ngủi vậy hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….

Em có thai rồi, đáng lẽ ra phải vui nhưng sao không thể cười nỗi,nước mắt cứ không
ngừng tuôn ra. Có con, nhưng em như vậy làm sao nuôi được con đây, làm sao báo cho anh biết đây…. Em bổng tủi thân, tủi thay cho cả con của mình….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Bụng em ngày càng lớn, em phải nghỉ học thôi, ước mơ của em chắc chỉ có thể được
đến như vậy. Nhưng cũng thật may, có người nhận em vào làm tạp vụ tại một quán ăn, lại thêm một việc nữa để em có thể kiếm tiền mua cho con một chút đồ gì đó khi con ra đời.

Anh à, bao giờ anh sẽ trở về hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay tự nhiên lại ngã, nhìn máu chảy ra không ngừng em sợ lắm, em không muốn mất con đâu…. Đi khám thì tất cả vẫn ổn, không sao cả, em mừng đến phát khóc anh ạ,. Tối nay lại đau không chịu được, em vỗ nhẹ và thì thầm với con ‘thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, làm xong việc này mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà’. Đúng là con của anh, ngoan lắm, em hết đau ngay lập tức. Có thể với em bây giờ là hạnh phúc.

Ngày…. Tháng…. Năm….

Con ra đời rồi anh ạ, trông đáng yêu lắm.

Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình em lại thấy mắt cay cay, ước gì anh ở đây để bế
con. Chỉ một lần thôi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng con mình món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn con mê man trong cơn sốt, nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng. Đến giờ phút này em không thể mạnh mẽ được nữa rồi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Xin lỗi anh, em không còn cách nào khác.

Tiền điều trị cho con cao quá, em không thể cầm cự được nữa rồi. Công việc hàng ngày của em không đủ đề chi cho những ngày con nằm viện. Em không muốn mất con, em muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, em đành phải đánh mất chính mình thôi. Lần đầu làm thật không dễ, nhưng rồi sẽ quen thôi. Em quyết định sẽ không đợi anh nữa vì con cần em hơn. Xin lỗi!!!!

Ngày…. Tháng…. Năm…..

Cuối cùng anh cũng trở về, thật buồn cười khi giờ đây anh nhìn em như vậy. Thấy em
khác quá nhiều so với tưởng tượng của anh đúng không? Anh nhìn em bằng ánh mắt gê tởm, đúng là con người em đã rách nát thật rồi. Anh vung tiền cho em để xem sĩ diện của em có còn hay không hả? Xin lỗi anh em không cần sĩ diện nữa rồi, em cần tiền. Tự nhiên em lại thấy vui, tối nay con lại được tiêm thuốc, ăn ngon và là lần đầu tiên con có quà sinh nhật từ bố. Chắc con cũng sẽ vui như em….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Tủy của em không tương thích với con, nhưng em nghĩ anh sẽ thích hợp. Sáng mai em sẽ tìm anh, em sẽ cho con gặp anh…. Chờ em nhé….

Một giọt nước mắt nhỏ lên những trang giấy đã nhòe nhoẹt nước mắt của cô. Ôm cuốn nhật kí vào lòng anh khẽ khóc lên không thành tiếng.

***

Anh nhẹ nhàng khép cửa, đứa bé ngước đầu nhìn anh mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc lấy một tiếng chỉ khẽ nhíu mày. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn kháu khỉnh, thông minh và giống anh như đúc. Đưa tay xoa đầu con anh cúi xuống hỏi nhỏ.

" Con có đau không?"

"Đau…. Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai thì không được khóc." Đưa
bàn tay nhỏ gầy guộcđầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đứa bé yếu ớt reo lên.

"Bố về rồi, từ giờ con không phải nhìn bố trong ảnh nữa rồi phải không?"

"Ừm, bố đã về." Anh nhìn con âu yếm.

" Mẹ đâu rồi ạ?" Đứa trẻ lại thều thào hỏi.

Ôm con vào lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng con.

"Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ. Từ giờ bố thay mẹ chăm sóc con được không?" Thằng bé ngọ nguậy gật đâu, những giọt nước mắt nóng hổi của bố lăng dài và ướt
đẫm áo nó.

Anh ra đi để lại cho em chữ ‘đợi’ bây giờ em bỏ đi cũng chỉ để lại cho anh một chữ ‘đau’…

Nơi nào cho em?

00:08 |
Tiệc đã tàn, khách đã ra về hết. Chỉ còn nó nằm thõng trên chiếc giường xa lạ, cổ họng vẫn gờn gợn buồn nôn vì say xe. Lúc mở cửa xe dâu cho nó vào - người ta có lệ Mẹ thì không được đưa con gái về nhà chồng - mẹ nó gạt nhanh giọt nước mắt vừa tràn ứ từ đôi mắt đỏ hoe, nắm chặt tay nó và nói run run: “Con đi nhé!”. Nó sợ sẽ khóc, vừa là vì nó ít khi biểu lộ tình cảm với mẹ, vừa vì thái độ khó chịu của người đang ngồi sẵn trong xe, bèn dứt tay mẹ ra và đóng sầm cửa xe lại. Giọng nói đã từng êm ru như mật, giờ làu bàu bên tai nó:

- Gớm, quyến luyến thế thì để ở nhà mà chăm nhau.
- Anh im đi!
Chiếc xe lao vút trong màn mưa bụi lắc rắc ảm đạm, hình ảnh cuối cùng nó nhìn thấy qua tấm gương chiếu hậu của xe dâu là những khuôn mặt hàng xóm quen thuộc đứng hai bên đường, những mái nhà san sát chứng kiến tuổi thơ của nó, những hàng quán vỉa hè nó thường ngồi ăn sáng hay chạy qua mua gói đường, gói gia vị; và ở giữa đám đông hỗn loạn…… là Mẹ nó. Nó chồm người lại phía sau, giọng lạc đi: “Mẹ!!!!!”...

Đám cưới gấp gáp và sơ sài cuối cùng cũng xong. Phần vì thời gian chuẩn bị quá ngắn, phần vì cái bụng bầu 3 tháng cứ hành hạ với những cơn ốm nghén liên miên làm nó mệt mỏi, chẳng thiết làm gì. Giường tân hôn không có ga trải giường trắng tinh, không có cảnh náo nức lên xem phòng cưới, rồi chụp ảnh.. Không có trăng mật, không gì hết. Nó trở người nằm sấp, thở dài cái thượt. “Đời không là như mơ” – các cụ nói cấm có sai bao giờ.
Cái người mà nó sẽ gọi là chồng từ giờ cho đến hết…cuộc tình này – giờ đang cắm mặt vào máy tính, hình như chơi điện tử. Quần âu, sơ mi trắng và ca vát xộc xệch vẫn còn bận nguyên trên người chưa buồn cởi ra. Cũng chẳng buồn hỏi xem nó say xe thế nào, có mệt mỏi không? Có đói không? Chồng ơi, thế mà trước đây chồng đã từng nói em là cuộc sống của chồng, em là trên hết, không bao giờ chồng để em một mình... Cùng những lời mây gió nào nữa, em không nhớ.. Chồng có biết giữa ngôi nhà rộng thênh thang này, em đang cảm thấy cô đơn thế nào không??
- Anh ơi, hôm nay đón dâu vội em quên không xách theo vali quần áo rồi. Giờ chẳng có gì để thay cả..
- Em ra tủ của anh mà kiếm cái quần đùi, còn áo thì mặc tạm cái áo phông kia vào, anh đang mặc dở đấy. À hoặc không thì xuống mà mượn quần áo của mẹ. Mà thôi cần gì mặc, đằng nào tẹo anh chẳng cởi, hề hề - Anh nói, mắt không rời màn hình máy tính.
Nó chẳng buồn trả lời, tự đi tìm thứ gì để quàng tạm vào người, rồi vào nhà tắm rửa cho sạch cái mặt trang điểm đậm xì. Nhìn vào gương, nó thấy một ánh mắt nặng trĩu vẻ mệt mỏi u uất đang nhìn nó chăm chăm; từ đây cuộc đời ác nghiệt này còn vần vò nó đến thế nào nữa.. Đưa tay xuống xoa bụng, nó thì thầm: Con ơi, mẹ làm khổ cả 2 mẹ con mình rồi...

Ngày anh xuất hiện, đám con gái trong hội nó lao xao bàn tán. Anh đẹp trai đào hoa lại đi xe đẹp, tiêu tiền như nước, ai chẳng mê. Chúng nó xui “chị cả” ra hỏi chuyện xem anh là “cao nhân” phương nào lưu lạc đến địa phận của “tứ đại mĩ nhân”, và nó gật đầu đồng ý ngay. Anh hùng không qua ải mĩ nhân, ngay chiều hôm sau, mọi người đã thấy nó ngồi sau xe anh ôm eo phóng ầm ầm qua từng con phố. Từ ngày vào đại học, nó vẫn thường dùng cách này để có tiền trang trải ăn học, quần áo phấn son đủ để “câu mồi” và đều đặn gửi cho mẹ kêu tiền con dạy thêm kiếm được. Mẹ nó cảm động lắm, đi kể khắp nơi con tôi coi bộ lạnh lùng vậy mà hiếu thảo và giỏi giang lắm. Mẹ để ngoài tai hết mọi lời bàn tán dị nghị của người đời; mẹ hiểu con mẹ hơn ai hết mà...
Vốn ở đời, người ta chẳng ai cho không ai cái gì, nó bảo anh phải có biện pháp bảo vệ, anh hôn nó dịu dàng và đảm bảo Sẽ không có chuyện gì xảy ra.. mà kể cả có, anh sẽ cưới em ngay, vì em là cuộc sống của anh, em là trên hết, không bao giờ anh để em một mình. Đến tháng, nó run run khi hoàn toàn không thấy gì, và lo sợ thật sự khi nhìn 2 vạch đỏ chói trên que thử. Nó gọi điện cho anh, đầu máy bên kia là giọng ngạc nhiên vô cùng: “Cái gì? Không thể thế được. Em chắc chắn chứ? Mà…. có phải là của anh không vậy?”.
Nó không nói được tiếng nào, chỉ vài âm thanh không tròn vành phát ra từ cổ họng. Sao có người nhẫn tâm vậy, có thể rũ bỏ cả máu thịt của mình như thế sao?
- Nếu nghi ngờ, anh có thể thử bằng bất cứ cách nào anh muốn. Thôi, em dập máy đây.
Ôm mặt khóc nức nở. Mấy đứa trong hội khuyên bỏ đi. Nó sợ. Chưa bao giờ nó nghĩ đến việc dứt bỏ đứa con ra khỏi cơ thể mình, mặc dù nó hoàn toàn không mong sự tồn tại của đứa trẻ vào lúc này. Rối bời, hoang mang. Nó nghĩ đến Mẹ. Ngày xưa chắc mẹ phải can đảm và yêu con lắm nên mới quyết định sinh con một mình, phải không mẹ? Nhưng con thì không. Con không có đủ dũng khí để làm việc đó, để từ bỏ con đường con đang đi và rẽ sang một lối khác. Với đồng lương ít ỏi của một công nhân vệ sinh môi trường, mẹ làm sao cáng đáng nổi 2 miệng ăn nữa đây? Rồi con sẽ làm nghề gì để kiếm sống, khi mà ngoài nhan sắc con không có gì trong tay hết?
Nó khóc ba ngày liền. Đến ngày thứ tư, anh gọi điện: Anh đã bảo mẹ đi xem ngày, tháng sau sẽ đám cưới. Em hài lòng chưa? – Ơ, thật hả anh? - Ừ, dĩ nhiên là thật rồi. Anh là thằng luôn giữ lời hứa, đã nói là làm.
Sau này nó mới biết anh phát hiện mình không có khả năng làm bố từ lâu, vậy mà qua bao nhiêu người, đến nó lại có em bé. Vậy là mẹ anh nhất quyết không để “thoát” vụ này, 2 mẹ con bàn bạc phải cưới nó về bằng được để sinh cho anh 1 đứa con, rồi sau đó muốn ra sao thì ra. Còn nó, căn nhà tuyềnh toàng tạm bợ hôm nhà anh sang dạm ngõ, đối nghịch hẳn với vẻ ngoài hào nhoáng ăn chơi của nó đã làm anh bẽ bàng. Kể từ đó, mọi lời ngọt ngào cử chỉ ân cần của thời mới quen đã
biến đâu mất hết, thay vào đó là một con người lạnh nhạt thờ ơ và liên tục kêu đang bận mỗi lần nó gọi điện.
Trước hôm cưới một ngày, anh đi đến 2h sáng, nó gọi thì liên tục dập máy, đến lần thứ 101, anh nghe máy, giọng lè nhè: “Cô gọi gì mà lắm vậy? Tôi đang bận trăm công nghìn việc đâu có phải cái thứ đàn bà nằm ngửa như cô. Mà tôi có 1 mẹ là đủ rồi nhé, thôi biến đi” và tiếng tút dài như bóp nghẹn tim nó.
Mẹ buồn khi cô con gái duy nhất đi lấy chồng, nhưng cũng mừng vì thấy con lấy được chồng giàu. Từ giờ con sẽ được ăn sung mặc sướng, không phải khổ sở thiếu thốn như khi ở với mẹ nữa con nhé. Nó chẳng kể cho mẹ nghe bất cứ chuyện gì, chỉ lẳng lặng đi đi về về và im lặng mỗi lần mẹ hỏi về con rể tương lai. Nó tự nhủ, lấy vật chất bù tình yêu.. Nó sẽ mang tiền của nhà chồng về cho mẹ, mua quần áo mới và thức ăn ngon. Rồi sau này, con nó sẽ không phải chịu một cuộc
sống thiếu thốn đến nỗi phải trượt dài trên đường đời như nó.. Nhất định, con nó sẽ phải khác..
Mọi ý nghĩ khiến nó đứng thẳng người, hít một hơi dài rồi mỉm cười trước gương. Nó đã đứng trong nhà tắm được bao nhiêu lâu rồi nhỉ, bây giờ nó sẽ đi xuống, chuẩn bị cơm nước cho bữa tối nhà chồng.. Trước tiên hãy tỏ ra là 1 cô con dâu ngoan ngoãn.
Chồng nó đã nằm lăn khoèo trên giường tự lúc nào, chắc cơ thể bị quá tải sau một ngày bia rượu và tiệc tùng. Máy tính vẫn còn bật, một cửa sổ chat hiện nick sáng trưng. Nó lại gần, và nheo nheo mắt đọc:
“Ok, chồng đi ngủ đi. Coi chừng con kia cho cẩn thận nhé, không có lúc vợ đến vợ xé xác nó quẳng ra khỏi nhà chứ ko đợi lúc chồng li dị nó đâu đấy”.
Nó quỵ gối, nước mắt rơi lã chã. Mẹ ơi, cho con về nhà với mẹ….!

Nếu bạn thực sự yêu một người

03:12 |


Không có ai là không có tình yêu, chỉ đơn giản là người đó chưa xuất hiện mà thôi... Nếu bạn không chấp nhận quá khứ của một người thì đừng cố yêu người đó. Là con người, ai mà không có quá khứ. Nếu bạn không chấp nhận tính xấu của một người thì đừng cố yêu người đó. Là con người, chẳng ai hoàn hảo. Nếu bạn chưa thật sự hết yêu người cũ thì đừng cố gắng yêu người khác. Bạn sẽ tiếp tục làm tổn thương chính bạn và người đó. Nếu bạn muốn thử thì đừng yêu một người. Nếu bạn muốn hết buồn thôi thì đừng yêu một người. Nếu khi ngủ bạn gọi tên người khác thì đừng yêu một người. Nếu khi bạn khóc bạn nghĩ đến người khác thì đừng yêu một người.

Nếu bạn là bạn thân của một người thì hãy cân nhắc xem đó là yêu hay chỉ là thích. Ranh giới mong manh nhưng lại khác nhau hoàn toàn. Nếu một người đòi hỏi bạn cho người ta tất cả thì đừng yêu người đó. Nếu bạn không muốn thuộc về một người thì đừng yêu người đó. Nếu bạn thật sự yêu một người thì hãy thay đổi chính mình trước. Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ chấp nhận hầu như tất cả những thứ thuộc về người đó. Nếu bạn thật sự yêu một người thì khi bạn giận dỗi đừng dọa chia tay người đó. Nếu bạn thật sự yêu một người thì cả bạn và người đó sẽ sống tốt hơn. Nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng vì những thứ nhỏ nhặt mà giận dỗi.

Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ không làm người đó khóc vì khi đó bạn cũng sẽ rất buồn. Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn sẽ không bao giờ muốn và cố gắng không làm tổn thương người đó. Nếu bạn thật sự yêu một người thì hãy để dành một khoảng lặng cho họ. Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn có thể không nhận ra rằng bạn đã cho họ nhiều đến mức nào mà luôn thấy mình nhận quá nhiều. Nếu bạn thật sự yêu một người thì đừng đòi hỏi ở người đó những điều không thể. Nếu bạn thật sự yêu một người thì bạn hãy giữ gìn tất cả cho bạn và cho chính người đó. Nếu bạn thật sự yêu một người thì chỉ cần nhìn vào mắt người đó bạn đã hiểu tất cả. Nếu bạn thật sự yêu một người thì thời gian luôn là quá ngắn ngủi. Có những thứ cho đi rồi không thể lấy lại. Có những thứ mất đi rồi không thể lấy lại. Có những sai lầm không bao giờ sửa được.



Có những vết thương không bao giờ lành. Có những nỗi nhớ không bao giờ nguôi. Có những thứ không bao giờ là của bạn. Có những thứ lại là của bạn mãi mãi. Có những con đường đã đi rồi không thể quay lại. Có những cánh cửa luôn đóng. Có những vùng đất ảo tưởng. Không có ai là không có tình yêu. Không có ai là không được yêu. Không có ai không yêu một ai. Chỉ đơn giản là người đó chưa xuất hiện mà thôi.
Được tạo bởi Blogger.