Ngày của Mẹ!

11:36 |

Ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày. Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ.

Ngày bé, con vẫn thường đua theo nhiều người để thắc mắc câu hỏi: “Tại sao ngày của phụ nữ thì nhiều mà lại không có ngày của đàn ông?”, nào là ngày 8 tháng 3, ngày 20 tháng 10, kể cả ngày 20 tháng 11 cũng ưu tiên cho cô giáo nhiều hơn thầy giáo. Bằng chứng là sau ngày ấy, con chỉ thấy các cô giáo khoe nhau những tà áo dài mới do học sinh tặng chứ không nhìn thấy các thầy ngồi lại với nhau để nói chuyện về những món quà ngày nhà giáo Việt Nam. 

Con thắc mắc như vậy không phải vì con yêu bố hơn mẹ, cũng không phải vì nhà mình nhiều nam giới hơn, mà vì… nhiều người thắc mắc nên con cũng muốn biết câu trả lời thôi mẹ ạ.



Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, hơn hai mươi năm con là con trai của mẹ, con mới biết đó là ngày của mẹ. Con có sai không mẹ? Không đâu mẹ nhỉ? Vì dù có biết ngày này, con cũng đâu thể làm gì cho mẹ. Tặng hoa ư? Con sẽ bị mẹ trách vì sao phải tốn tiền. Tặng vải áo dài để mẹ giống các cô giáo khác, mặc chiếc áo dài mới do chính tay con trai mẹ chọn vải ư? Mẹ sẽ lại nói tốn tiền công may, nói mẹ còn hai bộ áo dài mặc hoài không hết, sẽ nói con phung phí tiền mà thôi. Hay là đưa mẹ đi ăn uống, tổ chức tiệc tùng như con thường làm với lũ bạn? Cũng không được đâu mẹ nhỉ? Mẹ sẽ lại nói ăn ở ngoài không an toàn, ở nhà thích món gì mẹ nấu cho ăn. 

Nhưng những món mẹ nấu cũng chỉ dừng ở mức canh gà và sườn xào chua ngọt, mẹ biết bốn bố con thích ăn hai món ấy nhất, nhưng ăn hoài, nhất là ăn vào ngày đặc biệt cũng chán lắm mẹ à. Đi du lịch mẹ nhỉ? Làm sao đi được đây? Cả vườn cà phê chưa ai chăm lo; vườn ngô mới tỉa đã lên nên phải vun đất, làm cỏ; ai sẽ cho đàn gà và mấy con ngan ăn? Còn phải lên trường nữa, mùa thi rồi mà… Loay hoay với mớ suy nghĩ, cuối cùng con cũng không làm gì được cho mẹ.

Khi viết đến dòng này, nước mắt con cũng chực thành dòng rồi mẹ à. Bởi vì những điều con nói ở trên, giờ chỉ là tưởng tượng. Con quên mất là con đang đi học xa nhà, con quên mất là mình chỉ là một đứa sinh viên còn ăn bám gia đình, con quên mất… căn nhà giờ đây chỉ còn bốn bố con, mẹ à. 


Con nhớ, những bài văn của mình hồi tiểu học, cấp hai, khi viết về người con yêu thương, con chọn mẹ. Vì như thế con sẽ viết hay hơn, sẽ được điểm cao hơn và dĩ nhiên, những bài văn điểm cao ấy luôn được con giấu nhẹm đi vì sợ bố nhìn thấy. Nhưng giờ thì con biết, viết về người đã không còn thật khó mẹ à, dù trong trái tim con vẫn còn người ấy, nhưng trí óc con lại mang một hình bóng mờ nhạt lắm. Con không phải là đứa con ngoan phải không mẹ? 

Những giọt nước mắt rơi xuống khung hình của người con yêu thương, của người con luôn kính trọng. Con nhớ ra rồi, con nhìn rõ rồi, con thấy mẹ rồi… mẹ à.

Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày. 

Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ. Sẽ có bố, hai anh trai và chị dâu cả thay con đặt hoa, làm món ăn ngon cho mẹ, thay con. Con sẽ nói anh hai mua bánh sinh nhật có nến, rồi nhờ anh ba thổi nến giúp mẹ nữa nhé, còn mẹ hãy cứ ngồi nghỉ ngơi thôi, không cần nấu nướng hay làm gì đâu mẹ à, vì đó là ngày của mẹ mà, mẹ nhỉ?

Ai còn mẹ xin đường làm mẹ khóc, 

Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.

Gọi cho em một lần!

09:33 |

Gọi cho em một lần đi anh, khi em chẳng đủ dũng khí mặc dù chỉ là lí nhí cất lời xin lỗi anh, mặc dù chỉ là đến gần anh và tựa nhẹ vào anh một chút. Em sợ anh đã không quan tâm đến em nữa.
Mặc dù em biết, mối quan hệ của chúng ta đã nói là chấm dứt. Và em chỉ là người vẫn chưa thể dứt khi cứ níu kéo những suy nghĩ về anh. Một cuộc tình làm sao có thể là chết, nếu như một người vẫn chưa đành tâm buông bỏ…

Nhưng anh à, em biết anh cũng như em. Tất cả những mâu thuẫn của cả anh và em, trong một mối tình dây dưa mà kẻ cứng đầu là em chỉ luôn muốn chiến thắng trong mỗi cuộc cãi vã. Có thể nhiều người nói chúng ta còn chưa đủ yêu nhau đậm sâu để có thể khoan thứ vô điều kiện cho nhau. Trong mắt đối phương, chúng ta vẫn còn trẻ con lắm.

Vậy thì, thay vì kết thúc sau lần trót bực tức mà nói lời chia tay, thì chúng mình có thể bắt đầu lại không anh? Chẳng lẽ, anh không tiếc nuối mối tình này? Không tiếc nuối cả một khoảng ký ức đã vấn vương quá đậm nét hình ảnh đối phương? Không tiếc cả tình yêu dành cho em? 

Anh à, em nhớ anh lắm, hãy gọi cho em một lần đi anh!

Gọi cho em một lần đi anh, khi em đang cắn răng từng ngày chờ tiếng chuông quen thuộc vang lên, chỉ để hỏi em đã ăn sáng chưa? Có tùy ý bỏ bữa hay không? Có bị cảm sốt vì thời tiết thất thường hay vì vẫn giận dỗi mà lãng quên việc chăm sóc bản thân.

Gọi cho em một lần đi anh, khi em đang ngồi đếm từng ngày chúng ta tuyên bố chia tay, và tự trách bản thân mình. Giá mà em để tâm đến cảm nhận của anh hơn, giá mà em chịu mềm mỏng, dịu dàng và hiểu chuyện một chút để trở thành một cô gái đáng yêu hơn trong mắt anh. Nhưng cuối cùng em vẫn chỉ là môt con nhóc cần anh che chở.



Gọi cho em một lần đi anh, khi em đang sắp tuyệt vọng trong cái mớ suy nghĩ trong đầu, em đương nhiên là một kẻ hay suy diễn, bất cứ chuyện gì em đều có thể đoán ra rất nhiều chiều hướng, rồi sau đó lại tự kìm kẹp mình trong hàng tá cơ sở em tự đặt ra.

Gọi cho em một lần đi anh, khi em không cách nào để mở lời nói hòa giải, khi em chính là đứa mở miệng đòi chia tay, khi em quậy phá khiến anh điên đầu. Và giờ bảo em xuất hiện trước mặt anh, sao em đủ tự tin?

Vì anh ơi, em vốn dĩ chỉ là một cô bé ương ngạnh và lắm khuyết điểm. Chỉ biết tỏ ra ương bướng vì chưa đủ trưởng thành, chỉ biết gây chuyện kiếm cớ với anh, chỉ biết dựa dẫm vào anh. Và em biết chứ, nhiều người sau lưng em, vẫn thường nói với anh rằng em căn bản chỉ là một cô gái không hiểu chuyện, và chia tay em đi là việc mà anh nên làm. Nhưng anh đã chỉ cười với họ. Khi đó em biết, anh đã bao dung và yêu thương em nhiều đến mức nào.

Ấy vậy mà em vẫn đẩy mối quan hệ của chúng ta tan vỡ, em không biện minh cho hành động của mình, em đã sai rồi, và kể cả anh có không tha lỗi cho em, em vẫn không dám trách cứ anh.

Thời gian chúng ta xa nhau, em đã nhận ra thật nhiều điều. Mỗi một cô gái luôn cần thời gian để trưởng thành trong tình yêu, để biết cách yêu mà không vô tình gây tổn thương hoặc áp lực cho người mình yêu thương. Và có lẽ, em đã học được cách để yêu anh như cách anh đã yêu em khi trước. Không ngang ngược, không cố chấp, cũng không giận hờn vô cớ nữa.

Chỉ cần gọi cho em, chào đón anh sẽ là một nụ cười, và anh sẽ nhận ra, cô gái của anh đã khác rồi!

Nợ anh, những tháng ngày an nhiên...

08:14 |

Có những ngày đi cạnh nhau nhưng môi không muốn nói, tay không muốn nắm và vai chẳng muốn tựa nhau…

Em buồn cho những ngày ít gió và lặng mây; thương cho những ngày cạn mưa và nắng chướng; thương những ngày cạnh anh mà hạnh phúc nhòa nhạt. Nắm nắm, buông buông…

Có những ngày đi cạnh nhau nhưng môi không muốn nói, tay không muốn nắm và vai chẳng muốn tựa nhau…

Có những ngày má không muốn thơm và môi không muốn sát…

Có những ngày gần nhau mà trong lòng trống rỗng, tim không muốn chệch, đầu cũng chẳng hề mơ…

Có những ngày, em mệt mỏi, anh chán chường khi ánh mắt chạm nhau…

Có những ngày, nói yêu nhau cũng như một lời giả dối… Lừa em, lừa anh, chúng ta lừa nhau…

Là những ngày, gần lắm, vẫn ở ngay đây!

Kiểu con gái như em, đã từng mang giấc mơ về một tình yêu hoàn mĩ, đã từng ước về một tình yêu nguyên vẹn, ngọt lành…



Kiểu con gái như em, luôn muốn được thỏa mãn cái khát khao yêu hết tình và thương hết trái tim…

Kiểu con gái như em, không biết cách bằng lòng với giản đơn, với thân thuộc của yêu thương ngay gần bên…

Còn tìm đâu xa, tìm đâu để thấy?

Kiểu con gái như em, luôn mâu thuẫn với chính trái tim đang đập trong lồng ngực. Yêu thật đấy, nhưng cũng mỏi mệt thật đấy. Thương thật đấy, nhưng lắm lúc nhạt nhòa. Bàn tay nắm hờ, nửa nắm, nửa buông lơi…

Nhất định, em không phải kiểu con gái được chiều quá mà đâm hư. Nhất định, em cũng không phải kiểu con gái không biết nâng, biết nựng những gì mình có. Nhất định, cũng không phải vì trong một giây nào đó em thấy mình không còn yêu anh nữa. 

Chỉ vì, em không biết đủ, không biết lúc cần dừng!

Chỉ vì, em không biết phải thương yêu sao cho đúng cách…

Chỉ vì, em xốc nổi nghĩ tình yêu là trò chơi để thử…

Chỉ vì, tình yêu anh, lúc xa, lúc gần…

Nếu được quyền làm lại, chắc chắn em sẽ không vội vàng như ngày xưa! Sẽ không cuống quýt yêu để vội vàng nuối tiếc. Sẽ không nói yêu anh dễ dàng như chớp mắt, để đánh mất những điều đáng lẽ mình phải có cùng nhau…

Vì tình chưa đến đã vội yêu, nên em trót nợ niềm vui bằng những điều chẳng đáng… Và nợ anh, những tháng ngày đáng lẽ phải an nhiên

Theo: Kenh14

Hãy tiếp tục bước đi, em nhé

08:19 |

Hãy cứ tiếp tục đi trên con đường ấy em nhé! Đó là điều mà anh muốn nói với em lúc này, và đó cũng là tất cả những gì mà anh có thể nói được với em.



Với anh lúc này tất cả chỉ còn lại sự im lặng luôn bên anh, anh lại bị sự im lặng ấy ngự trị và lấy đi tất cả, cũng đang dần chấp nhận tất cả mọi thứ ra đi trong im lặng, kể cả em…

Chính vì vậy em đừng quay đầu lại, đừng để sự im lặng kia theo gót mình, vì chỉ một người chờ đợi trong im lặng là đủ rồi.

Hướng về phía ấy, nơi mà em đi về, sẽ là nơi bắt đầu mới của em, nơi mà em cần tìm bấy lâu nay, cũng là nơi mà em thuộc về đấy. Còn phía sau lưng em, tất cả những sự hỗn độn mà cả hai người đã từng nếm trải, sẽ chỉ là quá khứ và kỉ niệm thôi. Vì vậy đừng luyến tiếc làm chi em nhé, mà hãy nhìn và đi về phía trước…

Phía trước con đường kia, vào một ngày nắng đẹp, em cất bước nhẹ ra đi trong một sự im lặng mà vô tình hay hữu ý chúng ta tạo ra, và để rồi cả hai không còn gì cho nhau nữa ngoài sự im lặng đáng sợ kia. Rồi anh cũng biết sẽ có ngày này, anh sẽ im lặng nhìn em dần xa anh như cuộc tình mình vậy. Em cứ đi đi em nhé…

Có khi nào em tự hỏi rằng vì sao lại có sự im lặng kia? Và có phải sự im lặng kia tạo ra một khoảng cách vô hình cho anh và em? Điều em muốn có như điều anh muốn?… Câu trả lời cho tất cả những câu hỏi kia lại cũng chỉ là sự im lặng. Vì anh hay em đều chưa từng hỏi nhau những điều đó. Nhưng anh biết được rằng, chúng ta đều mong được hỏi và được biết câu trả lời cho những điều đó, song tất cả ta đợi và dành cho nhau cũng chỉ là thế thôi…

Em ra đi, em đi vì những điều chúng ta không thể cho nhau duy chỉ trừ sự im lặng đó. Em hay anh ngày càng không thể hiểu được nhau có phải vì sự im lặng đó ngự trị và lớn dần. Vậy anh xin em một lần cuối, hãy để sự im lặng ấy lại cho anh và em hãy làm điều mình cần làm. Để anh sẽ mãi ngóng chờ như anh đã hứa trong im lặng, để trò chuyện với nỗi buồn trong im lặng, để gục đầu hay khóc thầm trong đêm vắng cùng với sự im lặng kia. Ngày ta quen nhau lần đầu, chúng ta cũng đều im lặng tìm hiểu nhau, và giờ đây khi em đi rồi, em cũng ra đi trong một sự im lặng…

Rời khỏi cuộc tình này, em vẫn còn nơi để đi, để hướng về một nơi khác mà em cần, còn anh thì nơi nào cho anh, nơi nào anh thuộc về, nơi nào để vơi đi nỗi buồn? Anh tự hỏi mình sẽ ra sao những ngày sắp đến, khi mà người hiểu anh cần gì, người sẽ cho anh để vượt qua những nỗi đau trong quá khứ rồi lại rời xa anh… Đôi khi anh nhắm mắt lại và ước rằng mọi chuyện có thể quay lại từ đầu, nhưng không, đây là cuộc sống và phải biết chấp nhận nó. Phải chấp nhận và sống trong im lặng một cách mòn mỏi thế này là điều mà anh phải chấp nhận đúng không em. Dù rằng có đôi lần anh cố gắng gạt đi mọi vướng bận để có thể bắt đầu lại như những ngày xưa nhưng anh hiểu một điều rằng cả hai chúng ta đã chịu đựng những nỗi đau trong sự im lặng quá nhiều rồi em à. Đó cũng là lí do anh hiểu và tôn trọng quyết định của em…

Đoạn đường mà em đi ngày mai sẽ đầy nắng và thật đẹp với một cô gái tuổi đôi mươi mơ mộng như em. Và hãy vững bước trên con đường mình đã chọn, nơi cuối con đường kia sẽ là điều em muốn, là thứ mà bấy lâu nay em cần. Một bờ vai, một đôi tay khác sẽ dìu dắt và luôn bên cạnh em, chính vì thế đừng quay đầu lại em nhé. Hãy để lại cho anh những gì mà anh đã mang lại cho em và hướng về một nơi có những gì mà em đáng được nhận. Vì cuộc sống này hữu hạn nhưng điều đặc biệt mà em tìm kiếm – tình yêu thì vô cùng mà, hãy đi đến cuối con đường và tình yêu sẽ lại trở về với em mà…

Nếu bạn là mối tình thứ 2…

01:01 |

Bạn yêu một người, nhưng trước khi yêu bạn, người đó có một mối tình đầu đậm sâu.

Đừng vội lo lắng vì điều đó, mà hãy lưu ý rằng…

Không nên tìm hiểu quá sâu về họ

Nếu bạn có thói quen lục lại hết mọi trang nhật kí, blog, kho ảnh… của người ấy để tìm hiểu kĩ về mối tình đầu của anh ta (cô ta) thì tốt nhất là bạn nên ngưng thói quen đó. Ai cũng có quá khứ, nếu bạn không thể chấp nhận được quá khứ của người ta thì tốt nhất không nên đến với nhau. Hơn nữa, việc tìm hiểu này sẽ tạo cho bạn cảm giác so sánh, từ đó nảy sinh những cảm xúc vu vơ và điều này sẽ khiến tình cảm của hai bạn có sóng gió. Bạn sẽ bắt đầu lo lắng, nghi ngờ, tủi thân, thậm chí nghĩ rằng người ấy không yêu bạn bằng mối tình đầu. Mỗi giai đoạn sẽ có mỗi cảm xúc khác nhau, cách thể hiện khác nhau, không thể so sánh theo cảm nhận chủ quan được.

Người ấy sẽ giận nếu bạn tự ti

Bạn thường hay nói rằng: “Tại sao lại chọn tớ? Tớ thấy tớ không giỏi bằng người yêu cũ của cậu”, “Mối tình đầu của cậu sâu đậm như thế nên chắc hiện tại cảm xúc của cậu chỉ thoáng qua thôi”, “Đúng rồi, tớ đâu có đẹp bằng mối tình đầu của cậu”… Những câu nói này rất chạm tự ái và dễ nảy sinh bất đồng. Bạn nói thế chẳng khác nào bạn hất đổ tình cảm của người ấy và không có niềm tin. Sự tự ti rất dễ khiến sức hút trong bạn biến mất, và khi người ấy không còn kiên nhẫn, người ấy sẽ mặc bạn muốn nói sao cũng được.


Nhắc không có nghĩa là còn yêu

Khi người yêu của bạn nói về mối tình đầu của anh ấy (cô ấy), không có nghĩa là người ta còn yêu. Bạn đừng vội “chụp mũ” để rồi nảy sinh mâu thuẫn. Có thể bạn sẽ có cảm giác khó chịu thoáng qua, nhưng hãy vì tình yêu mà chấp nhận điều đó. Nhắc đến, có đôi khi người ấy muốn cho bạn biết về quá khứ để hiểu rõ nhau hơn, cho bạn biết rằng người ấy đã hoàn toàn quên được những kỉ niệm xưa cũ, bằng chứng là người ấy đã không còn buồn khi nhắc lại rồi.

Bạn phải hiểu rằng, đâu đó vẫn còn chút cảm xúc xưa cũ

Có thể một vài cảnh ở hiện tại sẽ gợi nhắc lại chút kỉ niệm của “mối tình đầu”, khiến lòng họ xốn xang trong phút chốc. Bạn sẽ thấy đôi khi người ấy hay suy nghĩ vu vơ, mất tập trung hoặc không chịu trả lời tin nhắn từ bạn, vào khoảng thời gian mới yêu nhau. Đừng vội làm quá mọi thứ. Hãy để người đó trải nghiệm một chút cảm xúc xưa cũ. Nếu thật sự người ấy yêu bạn, người ấy sẽ biết cách kiểm soát cảm xúc và xua tan những chuyện không đáng quan tâm. Mặt khác, đó chỉ là cảm xúc được gợi lại, không phải là cảm xúc từ trong lòng, nên bạn đừng suy nghĩ quá nhiều về điều này.

Người ta yêu nhau để làm gì?

03:53 |

Người ta yêu nhau, có thể đơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia …
Phải, đôi khi tôi vẫn thắc mắc. Rốt cuộc, người ta yêu nhau để làm gì?

Ngày qua ngày, tình yêu hiện hữu trên khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở từng nhịp đập, từng ánh nhìn từng cái nắm tay. Người ta vui sướng, người ta đam mê, người ta mơ mộng. Những câu chuyện tình rực rỡ, có khi sáng và trong như những tia nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng như bài ca trên phố cổ.

Chiều muộn, tôi thích ngồi vắt vẻo trên bậc thềm nhà hát, tay cầm que kem, lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn vàng bảng lảng và những đôi bạn trẻ, tay trong tay, ngọt ngào và giản dị. Tôi nghĩ, “Người ta yêu nhau”.

Phải, người ta yêu nhau.

Nhưng để làm gì?


Tôi có một cô bạn. Cô ấy thích một cậu bạn khác. Khi tôi bảo cô ấy “yêu đi”, cô ấy lắc đầu và bảo “yêu bây giờ thì cũng được, nhưng chẳng đi đến đâu … “. Tôi hơi thắc mắc. Vậy tình yêu có thể đi đến đâu? Hôn nhân ư? Một cuộc tình có thể kéo dài bao lâu? 2 – 3 tháng, 2 – 3 năm, hay vài chục năm?

Đương nhiên, chỉ những người yêu nhau mới trả lời được câu hỏi này. Tôi không biết. Chúng ta còn quá trẻ, và đường còn quá dài. Tình yêu trong trẻo, tình yêu đầy màu sắc, tình yêu đẹp đẽ và tình yêu cũng có thể rất dễ bay đi …

Vậy nếu yêu nhau không là để dắt tay nhau lên xe hoa, thì yêu nhau để làm gì?

Vài người bạn khác bảo tôi: “Là để cho vui chứ làm gì ?!”.


Có lẽ câu trả lời này không sai, mặc dù nghe có vẻ trần trụi. Tình yêu là hơi thở, là nhịp đập trái tim, là con người thật, không màu mè, không lừa dối. Tất cả chúng ta đều cần sự âu yếm, tất cả chúng ta đều cần ai đó nghĩ đến mình, quan tâm đến mình, có điều chúng ta có bộc lộ nhu cầu đó ra hay không.

Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảnh khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …

Người ta yêu nhau, có thể đơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia …

Nếu một ngày anh phản bội em

08:53 |

Cô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em… Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương…

Nếu một ngày anh phản bội em…

Chẳng ai muốn tình yêu của mình bỗng một ngày bất ngờ xuất hiện thêm kẻ thứ ba. Thế nhưng, nếu cái bất ngờ đó chẳng may chọn cuộc tình của chúng mình để ghé thăm thì sao?

Em sẽ phải hiểu những gì? Anh sẽ phải nói những gì? Và tình yêu của chúng mình sẽ đi về đâu…

Nếu có ngày, anh quay lưng và lừa dối em…

Lúc đó, em không cần biết trái tim anh đã có người khác từ bao giờ, em chỉ muốn hỏi rằng “em yêu anh như thế chưa đủ hay sao?”…

Em không cần biết cô gái ấy hơn em ở đâu, em chỉ muốn biết rằng cô ấy có yêu anh thật hay không…

Nếu tình yêu kia là thật, anh hãy cứ xem như, em là kẻ dư thừa… Rằng em, chỉ là kẻ giữ hộ người tình cho một người ở xa, một người… lạ mặt… Rằng bấy lâu nay, chỉ là em đang yêu, một người tình mượn…

Nếu một ngày, anh phản bội em…

Em sẽ không cần những lời giải thích qua loa nặng nề trách nhiệm… Em cũng sẽ không cần những lời xin lỗi dù muộn màng nhưng cay đắng đó của anh…

Em sẽ không khóc vì buồn đau… Em chỉ khóc vì những người em xem là thân yêu, lại là người làm em đau xót nhất…

Em sẽ không khóc vì để mất niềm tin… Em chỉ khóc vì hình như, em đã vung vãi niềm tin của mình, cho một người hoàn toàn không xứng đáng…

Nếu một ngày anh phản bội em


Cô gái ấy, sẽ phải cảm ơn em…


Vì em đã dành cho người cô ấy yêu những điều tốt đẹp nhất. Vì em đã giữ cho trái tim người cô ấy yêu không hằn bất kì một vết xước nào của sự tổn thương…

Vì em đã không gồng mình lên để giữ anh là của riêng em… Vì em dù lòng đắng đến đâu, cũng đã trả anh về cho người dường như, là tình yêu của anh đích thực.

Còn anh…

Đừng nhìn em với ánh mắt thương hại của một kẻ thua cuộc bị tình yêu lãng quên… 

Đừng day dứt vì trót lừa dối em như thế…

Anh hãy quên đi những gì mình đã có với nhau… Và có thể đừng lưu vào tâm trí mình hình ảnh của cô gái đang mang trong mình nỗi đau phản bội?

Em không than trách anh, cũng không đủ sức để oán hận anh. Em chỉ trách mình sinh ra không phải là người anh yêu thương nhất… mà chỉ là người giữ hộ tình yêu cho kẻ khác mà thôi…

Chỉ mong anh, đừng đưa cô ấy đến những nơi mình đã từng qua… 

Đừng nói với người ta những gì anh bảo là dành cho riêng em duy nhất… 

Đừng nắm tay, đừng ôm, đừng hôn như cách anh yêu em, hình như cũng có chút gì là… đã thật.

Và đừng làm tổn thương cô ấy, như đã làm đau em…

Nếu thực sự có ngày, giữa hai đứa mình có thêm một người thứ ba…

Thì có lẽ em sẽ cần được dạy dỗ lại cách để yêu thương một người… vì trót quên mất cách yêu!

Con gái tuổi 25

05:31 |

Nên nếu bạn tìm được phụ nữ 25, đừng đợi họ đến 30 mới cưới. Bởi đến tuổi 30, họ sẽ còn thông minh hơn nữa, để lựa chọn – tôi – công việc hay gia đình.

***

Người ta thích ca ngợi tuổi 18, tuổi 20, đôi khi tuổi 30 được tôn vinh như một thời điểm chín muồi của người đàn bà và tuổi 40 là thời điểm mùa xuân trở lại lần cuối. Không ai thích ca ngợi tuổi 25, mặc dù đó là một con số tròn vành vạnh.



Tuổi 15 đánh dấu tuổi dậy thì, có sự chuyển mình từ một đứa trẻ con thành thiếu nữ. Những cô gái tuổi 15 thường trở nên ương bướng, ngang ngạnh và cô độc trong vỏ ốc của mình. Bởi hoang mang chưa hiểu mình muốn gì, thích được nâng niu như trẻ nhỏ hay đòi hỏi tự do của một người trưởng thành. Thì 10 năm sau đó, những người phụ nữ tuổi 25 cũng lặp lại mình một lần nữa. Bởi rồi cũng đến lúc phải đi qua cái trạm trung chuyển từ một thiếu nữ thành một người đàn bà trung niên.

Cái gì giao thời cũng dở dở ương ương. Nên những phụ nữ tuổi 25 cũng trở nên thất thường, mưa nắng. Họ bực bội khi bị một thằng nhãi nhép gọi bằng "bé con" nhưng hoảng hốt khi nhìn thấy một nếp nhăn sau đuôi mắt. Họ không còn trẻ đẹp để đua đòi với tuổi mười tám, nhưng chưa đủ mặn mà và quyến rũ của đàn bà ba mươi. Đôi khi, họ hốt hoảng không hiểu mình đang ở thái cực nào.

Nên thường thấy họ đứng rất lâu ở những con đường mua sắm. Không phải không tiền, không phải không thích. Chỉ vì họ không hiểu mình nên chọn thứ nước hoa cho tâm trạng của mình, Princess Purple ngọt như một thanh kẹo ngon hay Channel No.5 khát khao mà quý phái.

Phụ nữ 25 đã biết mình đẹp hay không. Họ đã thôi ăn kẹo mút, chum môi, mở to mắt chớp chớp khi máy hình đưa đến. Họ thường chỉ cười, vì hiểu vẻ đẹp nằm ở sự tự nhiên. Nếu ngây thơ cũng đã toát lên đấy vẻ ngây thơ. Nếu quyến rũ thì tự nó vốn đã là quyến rũ. Nếu cá tính thì cũng chẳng cần một tấm hình mới nói được cá tính của mình.

Cũng người phụ nữ ấy, nếu đến năm 30, họ sẽ chẳng còn cần phải cười nữa. Bởi họ đã nhìn thấy mình đủ dịu dàng, đằm thắm hay không ở nét mặt của chồng con, đủ quyến rũ hay không bởi ánh nhìn của đàn ông quanh mình. Tuổi 25 chưa làm được điều đó, họ cần một nụ cười để nói mình là ai.

Những chuyện cổ tích thần tiên hoàng tử lấy công chúa đã không còn hấp dẫn phụ nữ 25. Bắt họ tin vào chuyện tình đẹp không tỳ vết khó như bắt họ lên trời. Bởi đã biết bất hạnh, đã khổ đau, dù có hạnh phúc cũng đã trải qua và còn tiếp tục biết bao thăng trầm. Họ cũng đã thôi rơi nước mắt với những mối tình ung thư kiểu Đại Hàn. Họ biết đàn ông nào rồi cũng biết tìm cho mình bến dừng mới, đằng sau cái kết thúc một chiều "cô gái chết, chàng trai ngồi khóc rưng rưng" ở cuối bộ phim.

Nói chung, họ đã hiểu tình yêu không đẹp như họ tưởng. Đàn ông không hoàn hảo như họ mộng mơ. Vậy mà lạ thay, đôi khi họ bỗng ao ước ngây ngô "năm nay có giai ngon tự nhiên rơi trúng đầu". Rồi hí hửng hết xem bói bài, đến coi phong thủy, cứ ở đâu bảo có "năm nay có kẻ yêu thương" thì bắt cúng kiếng thế nào cũng nhất nhất nghe theo. Rồi chờ mãi chẳng thấy "kẻ yêu thương" nào xuất hiện, họ đành chủ động tìm kiếm một cách rạch ròi: đàn ông công việc, đàn ông để yêu, đàn ông làm chồng.

Họ sắp lịch hẹn hò như lịch làm việc, chuyên nghiệp tạo lên những cảm xúc lãng mạn khi ở bên cạnh người đàn ông. Thế rồi sau lưng, trò chuyện với lũ bạn thân, họ vứt hẳn những mỹ từ "anh ấy", "anh yêu" mà thay bằng "lão", "hắn ta", "y" hay "thằng cu lớn nhà tớ" (nếu chẳng may đã tóm được anh làm chồng).

Nhưng buồn thay, phụ nữ 25 chưa đủ lạnh lùng để xem đàn ông như công cụ. Họ chủ động bắt đầu những mối quan hệ, rồi thường lạc lối trong những ma trận mình tự vẽ ra. Phụ nữ 30 khi vào cuộc làm ăn, có thể ngủ một đêm để đổi 1 deal tiền tỷ. Phụ nữ 25 nếu làm điều đó thì khi thức dậy, nhiều khả năng họ sẽ khóc khi nhìn người đàn ông bỏ đi...

Bởi đôi khi, họ đã trót định giá người đàn ông đó cao hơn cái deal mình vừa ký....

Thật may mắn cho người đàn ông nào tìm được phụ nữ 25 làm vợ. Họ đủ trưởng thành để không bắt bạn làm bạch mã hoàng tử như tuổi 15, đủ thông minh để giả vờ tin những lời dối gian bạn nói, nhưng họ còn chút lãng mạn để theo đuổi một cuộc hôn nhân có tình yêu. Nên nếu bạn tìm được phụ nữ 25, đừng đợi họ đến 30 mới cưới. Bởi đến tuổi 30, họ sẽ còn thông minh hơn nữa, để lựa chọn – tôi – công việc hay gia đình. Dù họ chọn gia đình, thì bạn đừng tin đó là vì bạn. Họ chọn con cái làm thú vui sau giờ làm việc và săn sóc bạn như cây cảnh thêm hoa thêm lá cho đời mình ...

Quỳnh Hương

Truyện ngắn: Người chồng điên

08:02 |

"Cô câm miệng cho tôi!"

Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát nảy lửa nhanh chóng giáng vào mặt Mỹ Đình. Sức mạnh từ bàn tay in hằn những vết sẹo của anh khiến cả người cô như chấn động mạnh,đôi mắt bàng hoàng nhìn người đàn ông trước mặt mình mà không thốt nổi nên lời.

Truyện ngắn: Người chồng điên


***

Ánh mắt anh lạnh lẽo như đêm tối, căm phẫn nhìn vào cái bụng đang nhô lên của vợ mình như đang nhìn phải thứ gì đó đáng ghê tởm. Bàn tay cô lạnh ngắt, kiên quyết nắm chặt tay anh như muốn hỏi cho ra lẽ chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh lại cáu tiết hất mạnh khiến cô vô tình sẩy chân té xuống những bậc thang, cái bụng to bè đập xuống nền đất. Cô như đau đến quặn thắt ruột gan, tay ôm bụng, hét lên đứt quãng:

" Á .... aa... đau ... đau quá!!! Cái bụng tôi, đau quá!!!!"

Vài giọt máu rỉ ra, thấm loang xuống nền đất. Sắc mặt cô tái mét, sự ngạc nhiên dần biến thành nỗi sợ hãi tột độ, chạy dọc theo sống lưng, mắt trân trân nhìn dòng máu đỏ tươi tanh nồng liên tục chảy dọc theo hai bên đùi, bụng cô đau dữ dội đến mức chân tay co rút, nước mắt thay phiên tuôn rơi:

" Đau ... đ..a..u..quá!!!"

Đôi mắt Quốc Khanh đục ngầu, vằn tia máu đỏ sững sờ nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mặt. Cơn điên tiết ban nãy biến đâu mất, thay vào đó là sự kinh hoàng khủng khiếp, chân run rẩy lao xuống bậc tam cấp, cổ họng khàn đặc:

" B..bà xã!!! Bà xã!!!!!!!"

Đêm đó, khi người dân cả nước đều đổ xô ra đường đón mừng ngày lễ trung thu hằng năm thì một sinh linh bé nhỏ chưa kịp thành hình trong bụng người phụ nữ đã vội lìa đời...

Không bao lâu sau, mối tình đẹp sáu năm giữa Quốc Khanh và Mỹ Đình cũng nhanh chóng đổ vỡ. Họ kiên quyết đòi ly dị dươi những con mắt đầy ngỡ ngàng của mọi người. Cũng đúng thôi, vì có lẽ chẳng ai hiểu được họ bằng chính bản thân họ, rằng không phải bất cứ thứ gì trên đời cũng mỹ mãn như ngày xưa họ đã từng thêu dệt.

***

1.

Bốn năm trước...

" La Mỹ Đình!"

Vừa mới xỏ giày vào chân, Mỹ Đình đã giật thót mình khi nghe giọng lảnh lót của anh chồng mới cưới. Quái lạ, giọng thì nghe rõ mồn một mà người thì không thấy đâu! Không phải vừa mới sáng sớm mà chồng cô vẫn còn nói mớ chứ???

Sau một hồi ngó tới ngó lui, cuối cùng Mỹ Đình cũng đã xác định được phương hướng. Quốc Khanh khuôn mặt bừng bừng sát khi, phóng nhanh như điện đến chỗ cô đứng, mắt lom lom nhìn vào bàn tay của cô, gườm giọng:

" Nhẫn em đâu???"

Thẫn thờ, cô giơ bàn tay của mình lên rồi giật mình vì ngón áp út trống không, mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh một cách lo lắng mà không hề để ý rằng sắc mặt của anh chồng càng lúc càng tối sầm lại.

" Ủa?" – Chưa kịp phản ứng, Quốc Khanh đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, xỏ luôn chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út, giọng đầy hậm hực:

" Ủa cái gì mà ủa? Cho chừa cái tội đãng trí này!" – Nói rồi anh lại véo mũi cô – " Đi tắm tháo nhẫn ra cũng không nhớ!"

" Hihi! Em xin lỗi chồng, lần sau không dám quên nữa!"

Mỹ Đình hôn vào môi anh cái chụt rồi xoay người bước ra cửa thật nhanh cho kịp giờ vào lớp. Đến khi bỏ đi được một đoạn, cô vẫn còn nghe được tiếng réo gọi í ới của chồng từ đằng sau:

" Em ơi, đợi anh đóng cửa rồi anh chở em đi học!!! Ê, ê ... có nghe anh nói gì không hả???"

***

2.

" Reng! Reng!"

Bụp!

Như một thứ phản xạ tự nhiên, không cần đồng hồ báo thức reng lên lần thứ hai đã bị lọt cái tỏm vào ly nước bởi một cái hươ tay của Quốc Khanh mặc dù hai mắt anh vẫn còn nhắm nghiền. Xong việc, anh thản nhiên trùm chăn lên tới đỉnh đầu và ... gục đầu mà ngủ tiếp.

" Anh ơi, dậy đi! Trễ giờ lên trường bây giờ!!!"

Dù đang ngái ngủ Mỹ Đình vẫn không quên nghĩa vụ của mình, bàn tay nhỏ nhắn cố găng lay cánh tay anh như một hành động đánh thức. Cũng vẫn như mọi ngày, cho dù cô có cấu xé làm đủ trò thì người đàn ông kia vẫn không hề xi nhê một chút nào. Cho đến khi hai con mắt của cô từ từ mở to lên, kèm theo sau đó là tiếng thét đến chói tai:

" Trời ơi! Anh lại ném đồng hồ báo thức vào ly nước nữa hả??? Có biết cái này là cái thứ mười rồi không? Trần Quốc Khanhhhhhhh!!!"

" Dậy rồi, dậy rồi đây! Anh đi súc miệng, rồi lập tức vào trường ngay!!!"

Nghe thấy dàn loa âm thanh bên cạnh càng lúc càng lên cao, anh tỉnh hẳn, cả người phóng như bay vào toilet, để mặc cho cô vợ tay chân múa loạn xạ trên giường:

" Anh đứng lại đó! Em chưa nói xong mà!!! Thật ra anh có nghe hay không vậy hả? Nhắc bao nhiêu lần rồi tại sao lại không nghe hả? @%@#%$^#@$%"

Hạnh phúc là thế, yêu nhau là thế.

Nhưng rồi theo thời gian, mọi thứ đều trở nên lạnh lẽo đến bi thương!

***

Cho đến tận bây giờ, nếu như không tận mắt chứng kiến Quốc Khanh và Mỹ Đình trở mặt như kẻ thù thì chắc không ai tin rằng tình yêu của họ lại tan vỡ nhanh chóng như thế. Để có thể ở bên nhau, hai người đã phải vượt qua biết bao nhiêu thử thách, bước qua bao nhiêu gian nan mới có được ngày hôm nay. Không một ai ngờ được khi mầm sống nhỏ bé dần dần hình thành trong bụng Mỹ Đình thì cũng là lúc tình yêu của họ thật sự chấm dứt!

Chuyện tình giữa thầy và trò gây ầm ĩ cả thế giới, khó khăn lắm mới khiến mọi người xung quanh chấp nhận, cuối cùng lại kết thúc bằng hai chữ " ly dị".

Giữa họ vẫn tồn tại thứ gọi là tình yêu nhưng tiếc rằng tình yêu đó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi. Họ không đủ dũng cảm để vượt qua nó thêm lần nữa...

Đêm, khi mọi thứ dần chìm trong bóng tối cô đơn lạnh lẽo, tôi bắt đầu thả hồn mình về phía cây cầu vượt lộng gió giữa bầu trời Hà Nội, Nơi đây quả là một thành phố đẹp, mang mùi không khí đặc trưng khác hẳn thành phố Hồ Chí Minh tôi từng sinh sống. Thế nhưng dù nó có đẹp đến thế nào, không có em, mọi thứ xung quanh đều trở nên buồn tẻ.

Em – cô học trò ngây thơ nhưng lém lỉnh của thuở ấy, chẳng biết khi nào đã trở thành một mầm sống quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, mang đến cho tôi biết bao niềm vui sướng cuồng dại. Em chỉ mới bước sang tuồi hai mươi bốn, còn vô số con đường sáng lạng đang chờ đợi em phía trước . Nhưng vì yêu tôi, vì muốn chung sống với người thầy giáo này, em đã vứt bỏ ước mơ hoài bão của chính mình, quyết tâm làm đúng bổn phận của một người vợ nội trợ.

Tôi vì thương em nên luôn gồng mình chịu đựng. Những việc bên ngoài, áp lực công việc và cuộc sống tôi đều cố gắng lo toan tất cả.

Cứ ngỡ rằng trên đời không gì có thể phá vỡ ngôi nhà hạnh phúc của chúng tôi, nhưng xem ra cuộc sống còn rất nhiều điều bất ngờ không đoán trước được!

Có thứ tình yêu làm rung động lòng người, nồng nàn và mãnh liệt. Nhưng đằng sau tất cả, cũng chỉ là một kết thúc không lời.

Có thứ tình yêu mang tên Nuối Tiếc, để rồi khi thời gian trôi đi, điều duy nhất đọng lại trong tim là ký ức.

Đã nửa năm trôi qua kể từ khi tôi và em chính thức ly dị. Mối tình thầy trò mà mọi người ngỡ là thiêng liêng nhất, cuối cùng lại kết thúc như vậy. Đố ai ngờ được, nguyên nhân của chuyện này lại bắt nguồn từ đứa con chưa kịp chào đời trong bụng của Mỹ Đình.

Bởi lẽ, cái thai chỉ mới hai tháng kia, hoàn toàn không phải là con của tôi!!!

Nói chính xác hơn: tôi đã quá ngây thơ khi bị em dành tặng cái mác "cắm sừng" bao năm qua mà không hề hay biết.

Không chỉ một lần mà em còn nhẫn tâm lừa dối tôi những hai lần, để rồi mang trong mình kết tinh của em và thằng nhân tình ấy, còn khiến tôi trở thành một người cha hờ "bất đắc dĩ".

Cái danh hiệu này, đối với một thằng đàn ông là sự tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Huống gì tôi đã yêu em nhiều như thế!

" Anh à, anh đang nghĩ gì thế?"

Bàn tay bị siết chặt khiến tôi như bừng tỉnh, mắt đờ đẫn nhìn nụ cười hạnh phúc trước mặt mà tim dâng tràn nỗi chua xót. Phải rồi, nửa năm trôi qua, người con gái bên cạnh tôi giờ đã không còn là em nữa ...

" Không có gì, chúng ta đi thôi!"

Tôi gượng cười, ngay cả lời nói cũng không giấu được sự cay đắng. Rõ ràng người làm tổn thương tôi là em, phản bội tình yêu này cũng là em. Đáng lý ra khi cảm nhận được tình cảm mãnh liệt như cuồng phong của cô gái khác, tôi phải hạnh phúc mới phải.

Hành lí đã sắp xếp gọn gàng, tôi và cô gái đó tiếp tục kéo vali rời khỏi nhà. Trước khi leo lên taxi, tôi dường như trông thấy được đối diện căn hẻm nhà mình có một vụ đụng xe kinh khủng vừa mới xảy ra. Nghe mọi người bàn tán, nạn nhân của vụ tai nạn giao thông này là một người con gái, vì đột nhiên xông ra đường nên đã vô tình bị một tên lái xe bợm rượu tông phải.

Tuy không nhìn thấy được mặt cô gái đó nhưng tim tôi bỗng dưng thắt lại. chẳng hiểu sau nước mắt lại rơi xuống. Nửa năm qua, dường như chưa bao giờ tôi biết đến mùi vị nước mắt mặn đến thế nào kể từ khi xa em. Phải rồi, nếu như có ngày một trong hai đứa tôi không còn sống nữa, thì nỗi đau này có chấm dứt không?

Nửa năm trước, vì muốn tránh xa khỏi vùng đất có hơi thở của em, tôi đã điên cuồng tìm đến miền Bắc Hà Nội. Nửa năm sau, cũng vì không thể quên được em, tôi lại càng muốn rời xa đất nước Việt Nam này, vĩnh viễn cũng không muốn quay trở về nữa!



***

Mọi người thường mắng tôi ngu ngốc, tôi đần độn, tôi lụy tình bởi một người đàn ông không đáng. Mối tình sâu nặng như lời anh ta thường nói rốt cuộc vẫn không bằng một tờ giấy xét nghiệm "lầm địa chỉ". Sáu năm! Tình yêu sáu năm chẳng mấy chốc sụp đổ, cũng bởi vì anh không hề tin tôi!

Nửa năm trước,ngày hay tin trong bụng mình đang dần hình thành một sinh mạng, tôi như vỡ òa trong hạnh phúc. Cứ tưởng rằng anh cũng vui sướng như tôi, nhưng thì ra sự thật lúc nào cũng trái ngược với điều ta đang mộng tưởng!

Nửa năm trước, ngày tôi bất ngờ nhận được cú điện thoại từ bệnh viện, tim tôi lạnh lẽo đến mức đôi môi cũng tím ngắt, đau đớn hơn cả ngày tôi quyết định ly dị!

Thì ra trong một lần kiểm tra sức khỏe bản thân, bệnh viện đã nhầm lẫn đưa giấy báo cáo xét nghiệm của người khác cho anh, Cầm lấy tờ kết quả xét nghiệm, anh đã vô tư tin rằng: bản thân mình bị vô sinh!

Nỗi đau của anh ngày đó, tôi có thể hiểu. Nhưng còn nỗi đau hai lần mất con của tôi, anh có hiểu không??

Hai năm trắc trở yêu nhau, bốn năm ân ái mặn nồng, vượt qua bao khó khăn mới có thể ở bên nhau, chẳng lẽ bấy nhiêu vẫn chưa đủ??? Là niềm tin của anh dành cho tôi quá mong manh hay do tình yêu này quá nhỏ bé???

Vừa mất con, vừa mất đi chồng, hạnh phúc của tôi dường như bị chôn vùi xuống vực thẳm vào cái đêm trung thu nửa năm trước. Khi ấy, tôi từng thề với lòng mình rằng, dù cho sau này có ra sao, La Mỹ Đình này cũng không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa ...

Thế nhưng ông trời thật không công bằng, khi ký ức thương đau dần dần phai nhạt trong tôi thì số phận đen đủi lại cho tôi gặp được anh trên mảnh đất Hà Nội. Khoảnh khắc nhìn thấy anh trên đường, tim tôi như vụn vỡ.

Kể từ ngày chính thức ly dị, anh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi, tuyệt tình không hề vướng bận. Từ bỏ nghề thầy giáo, bỏ luôn số điện thoại cũ, một mình xách vali đi đến một nơi không ai biết, thỉnh thoảng chỉ gửi một bức thư thăm hỏi về nhà cho cha mẹ của mình. Tôi cứ ngỡ rằng anh chỉ chuyển đến một nơi nào đó thuộc miền Nam, chứ không hề nghĩ rằng anh đã đến với thành phố Hà Nội nửa năm rồi.

Nếu không phải vì muốn vui lòng cả gia đình, tôi sẽ không chấp nhận du lịch ở Hà Nội cùng anh hai, và nếu như vậy, tôi cũng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng anh đang ôm ấp một người con gái khác!!!

Khi tôi cố gắng xoa dịu vết thương lòng trong thời gian qua, thì anh bây giờ đã tìm cho mình một tình yêu mới? Là tôi yếu đuối, hay do anh thật sự quên mất tôi rồi?

Một ngày, rồi hai ngày, rồi một tuần lễ trôi qua ...

Dường như tôi chẳng biết làm gì ngoại trừ mơ hồ nhìn theo bóng dáng anh và cô gái đó quấn quít bên nhau, và rồi lặng lẽ khóc.

Quốc Khanh, nếu như nhìn thấy chúng ta ở gần nhau như thế này, có phải anh sẽ lau giọt nước mắt cho em như ngày xưa anh từng nói?

Nếu như ngay bây giờ em đứng trước mặt anh và nói lên hết tất cả, có phải chúng ta sẽ lại yêu nhau như lúc trước không?

Quốc Khanh, anh hãy nhìn về phía em một chút, một chút thôi được không?

***

" Mỹ Đình!!!!! Mỹ Đình!!! Mau gọi cấp cứu đi, làm ơn!!! Có ai đó mau gọi xe cứu thương đi!!!!"

Tiếng nói vừa xa vừa gần như vang vọng bên tai tôi, khiến chân tôi chùn bước. Đờ đẫn mất mấy giây,tôi từ từ xoay đầu lại,đập vào trước mắt là gương mặt trắng bệch của Việt Tuấn – anh trai Mỹ Đình từ từ hiện rõ giữa biển người hiếu kỳ đứng xung quanh vụ tai nạn. Nhìn thấy thân thể quen thuộc bê bết máu nằm trong lòng Việt Tuấn, tim tôi như ngừng đập, miệng hét lên, sụp xuống người con gái ấy:

" M..Mỹ..Mỹ Đình!!! Không!!!! Mỹ Đình!!!!!!!!!!!"

.

.

.

.

"Trời sinh ra cho mỗi cặp đôi yêu nhau, không phải để cho họ cảm nhận được nỗi đau tột cùng là như thế nào, mà chỉ muốn chúng ta biết làm thế nào để nắm giữ chìa khóa của hạnh phúc.

Nếu mọi thứ bất ngờ vượt quá tầm kiểm soát, thì những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất sẽ biến thành cơn ác mộng kinh khủng nhất!"

Bốn ngày sau khi người con gái ấy chết, mọi người đều có mặt đông đủ trong lễ đại tang. Chỉ có duy nhất một người không đến, đó chính là Quốc Khanh!

Không ai biết anh đi đâu, cũng không ai muốn biết anh rốt cuộc đã làm gì. Họ chỉ biết rằng sau khi biết được tất cả sự thật, anh không buồn cũng không khóc, cứ dùng đôi mắt lạnh lẽo vô hồn như vậy, nhìn vào bức di ảnh của Mỹ Đình từ ngày này sang ngày khác. Cho đến khi quan tài được mọi người khiêng đi, thì cũng là lúc không một ai nhìn thấy anh nữa ...

Một tuần sau lễ tang, có rất nhiều người xung quanh trông thấy một chàng trai ăn mặc rách rưới bẩn thỉu đứng trước cổng trường, ngày ngày nhìn thấy bóng dáng cô sinh viên nào tóc dài, dáng người thấp bé liền lao đến ôm chầm, luôn miệng gọi tên một người con gái, lúc cười lúc khóc hệt như một người điên.

Cứ như thế từng ngày trôi qua, mọi người luôn truyền tai nhau một câu chuyện về người chồng vì quá đau đớn với cái chết của người vợ nên đã hóa điên. Hễ nhìn thấy cô gái nào có hình dáng quen thuộc, anh cũng đều nghĩ rằng đó là cô vợ quá cố của mình!

Người quen biết anh ta, sẽ gọi anh ta là " người thầy cũ".

Người không quen biết anh ta, sẽ gọi anh ta là " người chồng điên!"

Nếu yêu em, anh sẽ khổ lắm đấy...

07:57 |

Để nói ra tiếng yêu thật đơn giản nhưng để dành trọn vẹn trái tim cho người mình yêu lại chẳng dễ một chút nào...

Nếu yêu em, anh sẽ khổ lắm đấy...


Nếu anh yêu em…

Anh sẽ phải chiều em lắm đấy, vì em rất trẻ con mà, anh biết là khi chơi với trẻ con thì sao rồi đấy? Hay khóc nhè, hay giận dỗi, hay lấy cớ này nọ, thích gì cũng phải làm bằng được nhưng có rồi thì chẳng bao giờ biết giữ gìn.

Anh phải chạy theo vô vàn những tính xấu của em, sẽ có lúc em giận dỗi vô cớ, sẽ có lúc em khóc, mè nheo mà chẳng cần lí do, sẽ có lúc em cho anh leo cây mệt nghỉ mặc cho anh chờ, anh đợi, sẽ có lúc anh mệt mỏi đến phát điên lên, anh làm được không?

Cho dù em có khóc, em có dỗi anh cũng không được bỏ rơi em, phải luôn bên em, phải luôn ân cần với em, phải luôn yêu em thật nhiều, anh sẽ trở thành người yêu khổ sở nhất cái thế giới này. Anh, Anh làm được không?

Nếu anh yêu em…

Yêu là khi bạn trao cho ai đó trọn vẹn cả trái tim mình, là khi ánh mắt đó chỉ hướng về một người, là khi mọi suy nghĩ đều chiếm trọn tâm trí, là khi ngủ, là khi mơ, là khi bất giác tỉnh dậy, là mỗi buổi sớm mai, là những buổi tối chỉ có duy nhất một hình ảnh người ấy mà thôi. và như thế, anh sẽ là người hạnh phúc biết bao, phải không anh?


Nếu yêu em, anh sẽ khổ lắm đấy...

Nhưng...

Nếu anh yêu em...

Anh sẽ không bao giờ được như thế, em vẫn sẽ hướng ánh mắt của mình về một anh chàng đẹp trai nào đó khi đang ở ngoài phố, để suy nghĩ treo ngược cành cây về một hình bóng không phải là anh, em sẽ nhắn tin thâu đêm với một người em thầm ngưỡng mộ, là buổi sáng mai thức dậy người đầu tiên em nghĩ đến không phải là người yêu em?

Có phải khi ấy trái tim và tâm trí của em chưa dành trọn cho anh, đúng không? Vậy đấy, nếu anh yêu em, anh sẽ là người khổ nhất thế gian này!

Nếu anh yêu em…

Em đã nghe ai nói rằng: “Nếu bạn yêu một cô gái tổn thương hãy yêu cô ấy hơn chính bản thân mình”. Anh có nhận ra em là cô gái ấy không? Em nhạy cảm, em dễ vui dễ buồn, dễ yêu dễ ghét dễ cười dễ khóc…

Em sợ khi bắt đầu với một ai đó, em sợ anh bỏ rơi, em sợ một ngày trái tim anh lang thang đâu đó và chẳng tìm đến em, em sợ có một bàn tay nắm em rồi lại buông ra không một lời giải thích, em sợ những lời yêu thương, những thói quen cứ mất dần, mất dần trong hư vô, em sợ, sợ trái tim mình chẳng chịu thêm một nỗi đau nào nữa. 


Nếu yêu em, anh sẽ khổ lắm đấy...
Anh có đủ tình yêu để che chở cho trái tim yếu đuối đó không? Anh có đủ niềm tin để yêu em đến khi em sẵn sàng buông tay chứ không phải là anh hay không? Anh có sẵn sàng dắt em đi qua những giông tố của cuộc đời này mà chắc rằng không bao giờ mệt mỏi hay bỏ cuộc vì sợ hãi hay không? Anh có dũng cảm để chấp nhận con người thật của em tệ hơn nhiều cái lớp vỏ hào nhoáng, em đã tạo ra hay không?

Và anh… Có đủ can đảm để trở thành người khổ nhất thế gian này không?

Hãy cứ thế này thôi anh nhé, chẳng cần phải yêu đâu, chẳng cần phải đau khổ làm gì, chẳng cần anh phải gật đầu hay là một tiếng: “Ừ, anh chấp nhận tất cả”.

Chẳng cần gì cả, chỉ cần anh luôn ở bên em như thế này thôi, chúng ta vẫn sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này, phải không anh!

Cô gái mà tôi yêu...

07:49 |

Tiểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp, và tất nhiên chúng tôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầu tiên tôi gặp cô ấy...



Thời tiết Sài Gòn khó chịu hơn tôi tưởng, tôi nhận ra điều đó từ khi tôi có thể tự do đi bất cứ ngõ ngách nào trong cái thành phố tám triệu dân này và cũng là khi trải qua đủ thứ mùi vị cảm xúc để thấy mưa lãng xẹt nhiều hơn là lãng mạn. Tôi không còn đủ sức đạp xe chở bạn gái dưới mưa hay dầm mưa trước cửa nhà để gửi một lời xin lỗi. Tất nhiên là giờ tôi đi xe máy, nhanh hơn và đỡ tốn sức hơn, còn Sài Gòn chỉ mưa nặng hạt và đầy axit, thế nên việc hạn chế đụng mặt với những đứa con ẩm ướt của thời tiết là một sự lựa chọn sáng suốt.

Đó là những điều tôi nghĩ trước kia, khi mà công việc và học tập bài trừ hoàn toàn những trận mưa xối xả bất ngờ làm chậm mất thời gian. Tôi hiện giờ đang yêu một cô gái của mưa, và cũng dễ hiểu thôi nếu tôi cũng yêu mưa nốt.

Cô gái mà tôi yêu có cái tên làm tôi nhớ đến mấy bộ phim đài loan dài tập mà mẹ tôi hay xem - Tiểu Vũ. Tiểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp, và tất nhiên chúng tôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầu tiên tôi gặp cô ấy. Lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Vũ rất kì lạ, mà như tôi thường nhớ đến thì nó giống như có hồn ma thiên liêng nào đó cố tình sắp đặt.

Tối thứ bảy tôi thường có thói quen chạy xe ngắm đường phố. Dừng đèn đỏ ở một ngã tư gần trung tâm, vẫn còn hơn ba mươi giây, tôi ngán ngẩm nhìn xung quanh. Chiếc taxi dừng bên cạnh đột ngột hạ kính xe, theo phản xạ tôi bất giác quay sang. Trong xe là một cô gái còn rất trẻ, gương mặt đáng yêu kiểu trẻ con, đôi mắt sáng long lanh và…cô ấy đang khóc. Không khóc ngất như trên phim ảnh, không lặng lẽ ém nhẹm như tôi thường thấy khi người ta cố tỏ ra mạnh mẽ, đơn giản là để nước mắt tự do, không đưa đẩy, không che giấu, dường như bên trong cũng đau đớn không kém, chỉ nhìn thấy thôi cũng như có ai bóp nghẹn tim mình rồi. Cô ấy đưa mắt xa xăm chẳng để ý đến tên ngốc như tôi, nhưng như có một ma lực nào đó khiến tôi không thể nào rời mắt. Tuy chẳng liên quan gì đến mình nhưng không hiểu sao hình ảnh ấy cứ bám lấy tôi suốt chặn đường về, cả khi tình cờ gặp Tiểu Vũ ở trường, tôi vẫn cứ tưởng là do mình nghĩ nhiều nên hoang tưởng.

Từ những đường nét trên gương mặt đến đôi mắt biết nói, tất cả đều giống như lần đầu gặp mặt, ngoại trừ một điều là Tiểu Vũ không khóc. Từ ngày tôi cố tình đến làm quen với Tiểu Vũ đã hơn nửa năm, chúng tôi cũng khá thân thiết, thế nhưng chưa một lần tôi thấy cô ấy khóc. Đôi khi tôi cảm thấy khâm phục Tiểu Vũ, cô gái bé nhỏ này, luôn trông có vẻ mỏng manh này lại vô cùng kiên cường và mạnh mẽ. Càng tiếp xúc nhiều với Tiểu Vũ, càng hiểu cô ấy, tôi lại càng hay nhớ về tối hôm đó – lần duy nhất tôi thấy cô ấy rơi nước mắt. Điều gì đã khiến Tiểu Vũ đau lòng đến vậy? Tại sao tôi chưa một lần nghe nhắc đến?


Có một thứ dù cố gắng thế nào tôi vẫn không thể chạm đến, thậm chí không hề định hình dù là mơ hồ, đó là quá khứ của Tiểu Vũ. Tất nhiên không phải kiểu sơ yếu lí lịch, đơn giản là những thứ cô ấy từng trải qua, tuổi thơ, những nơi cô ấy từng đến, những việc cô ấy từng làm. Chưa bao giờ Tiểu Vũ nói những câu đại loại như “em đã từng...”. Mọi thứ cứ như mới bắt đầu, giống như Tiểu Vũ vừa được sinh ra không lâu trước khi gặp tôi vậy. Nếu nói về Tiểu Vũ, chắc hẳn mọi người xung quanh sẽ hết lời khen ngợi về sự hòa đồng, lạc quan và vui vẻ, thế nhưng đôi lúc nhìn vào mắt cô ấy, tôi vẫn thấy thẳm sâu có một điều gì đó rất buồn bã.

- Này! Anh làm gì mà ngẩn người ra thế?

Tiểu Vũ đánh nhẹ lên vai làm tôi hơi giật mình. Chúng tôi đang ở Lila, một tiệm cà phê nhỏ với cách bày trí cổ điển, gam màu vàng nâu ấm cúng. Cô gái nhỏ mang tên mưa còn mê tít tủ bánh ngọt với vô vàn loại bánh bắt mắt. Chúng tôi đến đây vào mỗi chiều thứ sáu. Thường thì mỗi người tự đến rồi cả hai cùng về. Đôi khi tôi thấy thế cũng hay, đến trước đến sau đôi lúc không quan trọng. Giống như cuộc sống vậy, mỗi người khởi đầu ở những đoạn khác nhau, bằng những cách khác nhau, nhưng nếu được cùng nhau đi đến hết chặn đường về, đó mới là hạnh phúc. “Đầu tiên” lắm lúc không quan trọng bằng “cuối cùng”:

-Xin lỗi hôm nay em học bù tiết cuối.

- Anh đâu có đợi em, cần gì phải xin lỗi. Anh cố tình đến sớm thôi – mặt tôi tỏ vẻ giận dỗi.

- Eo…giận lẫy em à, hôm nay em mời, được chưa?

- Duyệt! Anh đợi mỗi câu đó. Anh đi lấy bánh, như cũ nhá!

Tiểu Vũ bật cười, tôi thích những lúc như thế này. Tiểu Vũ cười, nụ cười tự nhiên đúng chất, không ngượng ngạo chấp vá như mỗi ngày.

- Tiramisu và trà sữa nóng cho em.

- Sao lại là trà sữa nóng? Em uống lạnh mà!

- Dạo này thời tiết thất thường, đồ uống lạnh không tốt cho cổ họng của em đâu. Viêm họng nghe thì dễ thương chứ phề nề thanh quản thì nghe hết vui.

- Ây da...anh đừng lôi cái từ chuyên môn ấy ra mà dọa em.
Tiểu Vũ nhấm nháp bữa trà chiều của mình với vẻ dửng dưng khó hiểu, những lúc thế này tôi chẳng thể đoán được cô ấy nghĩ gì. Trời đổ mưa, Tiểu Vũ chép miệng:

- Lại mưa...

- Mưa lãng mạn mà! – tôi vô tình nói một câu mà bản thân cũng chẳng biết có đúng không.

- Em không thích mưa. - Tiểu Vũ nói một câu cụt ngủn, thay vì tôi nên cám ơn trời vì có người giống mình thì tôi
lại cảm thấy bất an:

- Sao thế? Con gái không phải rất thích ngắm mưa sao? Không thì dạo dưới mưa như phim Hàn Quốc ấy!
Tiểu Vũ im lặng, tôi biết mình không nên tiếp tục chủ đề thời tiết này vì tôi chẳng biết nói gì còn cô ấy có vẻ không muốn nhắc đến.

- Em còn nhớ nguồn gốc của Tiramisu không?

- Ummmm… anh từng bảo chiếc bánh này bắt nguồn từ Ý, còn chi tiết thế nào em không biết.

- Ngày xưa có một người vợ tiễn chồng ra trận, vì gia đình nghèo không có gì để chồng mang theo để nhớ về quê nhà nên người vợ đã lấy vội những mẩu bánh mì vụn nhúng vào cà phê đã nguội. Chính vị cà phê đậm đà của Ý cùng bánh mì thơm hương lúa mạch đã hòa quyện vươn mãi trên khăn tay của người lính xa nhà. Thật ra tiramisu tiếng Ý có nghĩa là “hãy nhớ về em”.

-Quoa…thì ra chiếc bánh nhỏ xíu này lại có ý nghĩa vậy! Hay thật đấy!

-Hì…chỉ có em là không biết thôi.

- Gì chứ! Đừng có tỏ vẻ hiểu biết nhá! Bánh này em ăn một mình.

-Ơ hay, cô nhóc này…


Thời gian tôi bên Tiểu Vũ cứ trôi qua yên bình như thế, tôi bắt đầu dần quên đi suy nghĩ tìm hiểu về quá khứ. Tôi dỗ dành mình rằng bên Tiểu Vũ thế này đã là quá đủ, đến một lúc nào đó cô ấy sẽ chấp nhận tôi. Cho đến một ngày tôi vô tình biết được Thuyên- bạn cũ của Tiểu Vũ lại là bạn gái của Tuấn- thằng bạn chí cốt của tôi, cái sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy mãnh liệt, tôi muốn Tiểu Vũ thoát khỏi vòng lẩn quẩn của quá khứ, tôi muốn cô ấy thật sự sống cho hiện tại. Dùng mọi cách nhờ vả, năn nỉ, thậm chí dụ dỗ thằng bạn thân, cuối cùng nó cũng chịu giúp tôi hỏi thăm. Hai ngày sau nó đưa tôi một mảnh giấy trên đó có ghi 1 đường link:

-Thuyên bảo là mày nên tự tìm hiểu thì tốt hơn.

Đó là link blog của Tiểu Vũ, một cái tên hơi khác tên cô ấy thường dùng trên mạng và khá ít bạn, có vẻ không nhiều người biết blog này, tôi cũng chưa từng nghe Tiểu Vũ nói đến, bài viết cuối cùng cũng cách đây hơn 6 tháng.

Ngày…tháng…năm…

Hôm nay em vào facebook của anh, hình chúng ta chụp chung vẫn còn, anh cười em cười…thật hạnh phúc.
Em ở trong phòng 1 tuần rồi, mẹ bảo với ba rằng nên tìm cách nếu không em sẽ bị trầm cảm mất. Là mẹ không hiểu thôi, em từng hứa với anh dù có anh bên cạnh hay không em vẫn sẽ luôn mạnh mẽ. Chỉ đơn giản là vì em không muốn bước ra ngoài kia, nơi mà mọi người cứ cố đổ vào đầu em rằng anh không còn ở đây nữa. Anh vẫn ở đây, em biết, anh vẫn bên em, mọi lúc, em biết mà…


Ngày…tháng…năm…

Anh xa em đã 2 tháng, 2 tháng không có anh mọi thứ vẫn diễn ra như mọi khi, chỉ là không có anh, ừ…chỉ là không có anh…

Em đứng trên ban công nhìn mưa rơi lóc cóc trên nền sân, mặc cho mưa thốc vào mặt rát buốt. Em thích cái cảm giác từng hạt mưa li ti nghịch ngợm đụng phải em. Nhớ cái hôm em ương bướng đòi trèo lên cây để anh chụp hình làm trật cả chân, anh phải cõng em về trong khi trời lại mưa, cũng may mưa nhỏ thôi, anh về tới nhà em mặt trắng bệt cả, nhìn vừa tội vừa buồn cười…

Ngày…tháng…năm…

Câu lạc bộ tiếng anh lại tổ chức đi chơi hè như mọi năm. Năm ngoái mọi người đi Nha Trang đúng vào sinh nhật em, hôm đó vừa tắm biển được một lúc thì trời mưa, mọi người mất hứng lên ngồi cả, chỉ có em thích thú bảo vừa được tắm biển, vừa được tắm mưa. Vậy mà anh cũng chiều lòng, cả 1 đoạn biển dài chỉ có em và anh, lại còn cùng em khiêu vũ nữa, 2 đứa quay vòng vòng chẳng ra điệu gì cả…
Năm nay mọi người đi Huế, anh về đi cùng em có được không?

Ngày…tháng…năm

Hôm nay trú mưa ở con đường quen thuộc bỗng nhiên e bật khóc. Em nhớ đến lần cả hai đứa mắc mưa mà áo mưa thì chỉ có một cái, ấy vậy mà khi thấy cụ già bán vé số co ro trú dưới mái hiên bé tẹo, gió thổi mưa ướt hết cả mảnh áo mỏng, em và anh đồng lòng tặng cái áo mưa lại rồi đội mưa về mà lòng vui như tết…
Em đi đâu tìm một người đáng yêu và hiểu em như anh đây? Đi đâu để trốn hết thẩy những kỉ niệm mà e nhất quyết không muốn quên này đây?

Những trang nhật kí, những con chữ cứ cuốn lấy tâm trí tôi. Trong một tít tắt nào đó, tôi bỗng thấy mình như chẳng biết gì về Tiểu Vũ. Tôi hiểu vì sao cô ấy không thích mưa đến vậy, cũng hiểu sao đêm đầu tiên tôi gặp cô ấy lại khóc. Ở ngã tư đó có một người vẽ chân dung trên lề đường, bức tranh vẽ hai người hôm giáng sinh vẫn được Tiểu Vũ cất giữ cẩn thận. Đêm đó cũng là đêm Tiểu Vũ đi qua tất cả những nơi họ từng đến, là đêm cô ấy tự hứa với bản thân sẽ là một con người mới, cũng từ đêm đó tôi nhìn thấy một Tiểu Vũ như bây giờ, vui vẻ và không hề biết khóc, dù rằng đó chỉ cô ấy cố tạo ra.

Có một điều tôi thắc mắc, đó là những gì Tiểu Vũ viết trên blog là có vẻ là một cuộc chia tay nhưng còn điều gì đó rất lạ. Là do tôi nhạy cảm quá hay vì phía sau còn gì đó tôi chưa biết?

Tôi hẹn gặp Thuyên và Tuấn với mong muốn biết thêm được gì đó. Giống với những gì tôi cảm giác, phía sau quả thật không đơn giản vậy. Bạn trai cũ của Tiểu Vũ tên Huy, đã qua đời trong một tai nạn giao thông hơn một năm trước. Hai người là bạn rồi yêu nhau suốt một thời gian dài, cả hai đều hoàn hảo, gia đình bạn bè đều ủng hộ, có thể nói hai người là cặp đôi đáng mơ ước. Kỉ niệm cả hai có cùng nhau có thể viết thành sách, thế nên việc Tiểu Vũ không chấp nhận được việc đó vốn không khó hiểu.

Tôi không có ý định nói cho Tiểu Vũ về việc tôi biết hết tất cả, tôi muốn dùng những kỉ niệm thật vui vẻ để giúp cô ấy quên đi những nỗi đau ở thì quá khứ. Chỉ là vô tình, những gì tôi làm hình như luôn kèm theo sự khó chịu của thời tiết, không âm u thì cũng mưa ủ rủ suốt ngày.


Cuối tuần tôi đưa Tiểu Vũ đến Thủy Mộc, nơi tôi từng làm thêm và cũng là một trong những quán tôi thích nhất tuy nhiên chưa có dịp nào có thể đưa Tiểu Vũ đến. Lúc chúng tôi vừa tới, trên nét mặt của Tiểu Vũ đã có cảm xúc gì đó rất lạ:

- Tiểu Vũ, em muốn uống gì?

- Gì cũng được anh.

Trông Tiểu Vũ có vẻ không để ý đến lời tôi nói, tôi gọi mocha – một loại cà phê quán làm cực ngon – cho cô ấy và cà phê đen truyền thống cho tôi. Tôi cố trấn an mình những biểu hiện của Tiểu Vũ chỉ là do tôi nghĩ nhiều nhưng đến khi đồ uống được mang tới, tôi biết cảm giác của mình không sai:

- Em uống thử đi, mocha ở đây ngon nhất đó!

- Anh đang làm gì vậy? – ánh mắt Tiểu Vũ xoáy sâu vào tôi khiến tôi hơi lo sợ, câu hỏi khó hiểu càng làm tôi hoang mang

- Em nói gì? Anh không hiểu.

- Anh đừng giả vờ nữa. Có phải anh điều tra em không? Nào là đi dạo, trú mưa, chụp hình, cả đến đây nữa. Anh muốn gì? Thay thế hết những kỉ niệm của em sao? Em ghét mưa, rất ghét, ghét cả những việc anh cố tình làm nữa.

Tôi hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng hiểu ra Tiểu Vũ đang nói tới điều gì:

- Hình như em hiểu lầm gì đó rồi, anh không có ý định sẽ thay thế hay xóa bỏ điều gì trong em cả. Những lần đó anh đều có những kế hoạch riêng để làm e vui, là do đột nhiên trời mưa đó chứ, anh cũng đâu muốn. Anh đâu điều khiển được thời tiết, em biết đó bây giờ là mùa mưa mà. Còn quán này là…

- Thôi được rồi, anh đừng nói nữa. Làm gì có sự trùng hợp nào như thế chứ ?

-Anh…! Em không tin anh, anh cũng đành chịu. Em có vẻ hơi mệt rồi, để anh đưa em về, khi nào em bình tĩnh lại mình sẽ nói chuyện.

Một tuần sau đó, chúng tôi không liên lạc với nhau. Thứ năm tôi đến nhà Tuấn chơi, nó bảo còn 2 ngày nữa là ngày giỗ của Huy, thế là sáng thứ bảy tôi chạy xe hơn một trăm km đến nghĩa trang vì nó nằm ở tận Vũng Tàu. Tôi đứng trước di ảnh của Huy mà cảm giác như gặp lại một người bạn cũ. Tôi nói rất nhiều, về Tiểu Vũ, về tôi, về quá khứ đã ám ảnh cô ấy như thế nào, về cả việc…mong cậu ấy yên tâm giao Tiểu Vũ lại cho tôi. Tôi quay về Sài Gòn với nhiều cảm xúc đan xen chồng chéo. Còn ba hôm nữa là tôi đi Hà Nội, nghỉ hè rồi nên tôi về thăm họ hàng và cũng muốn xa Sài Gòn với những cơn mưa thất thường một thời gian. Tối về sau chặn đường dài mệt lã cả người, tôi vẫn cố gửi mail cho Tiểu Vũ, báo về chuyến đi Hà Nội vào tuần sau.

Ngày đầu tuần mưa rả rích suốt ngày, không khí ẩm ướt thoảng nhẹ mùi đất, tôi sắp xếp xong đồ đạc rồi tự thưởng mình một tối ở nhà với cà phê ấm nồng và tiếng mưa tí tách bên tai. “Mưa cũng đáng yêu phết!” tôi bật cười với cái ý nghĩ vu vơ trong đầu. Từ ngày tôi yêu Tiểu Vũ, tôi cũng bắt đầu yêu cái vẻ sướt mướt của Sài Gòn, những ngày mưa không làm tôi cáu kỉnh hay bận lòng quá nhiều nữa, có lẽ là trùng hợp hoặc có lẽ…ông trời thích cái kiểu “ghét của nào trời trao của đó” cũng nên.

Tôi thản nhiên để suy nghĩ bay nhảy trong đầu, giống như đất cứ thản nhiên để nước dội ầm ầm lên mình mà không thèm một lời ca cẩm. Chuông cửa reo lên làm tôi giật bắn mình, ai lại đến vào lúc mưa to gió lớn thế này? Tôi suýt mất hồn lần thứ 2 khi thấy người đứng trước cửa là Tiểu Vũ. Chỉ có áo khoác, phần đuôi tóc và giày bị ướt nhưng nhìn cô ấy chẳng khác một chú mèo con đi lạc gặp phải bão:

- Sao em lại đến lúc trời mưa thế này? Vào nhà đi, cảm lạnh bây giờ.

-...

- Ngồi xuống đây! Anh đi ấy khăn.

-...

- Lau tóc đi, mai bệnh lại khổ.

Tiểu Vũ ngoan ngoãn làm theo những gì tôi bảo, vẫn chưa nói gì về lý do đến đây:

- Nước ấm đây nhóc con, uống đi cho đỡ lạnh!

- Em không phải nhóc con.

- Hì… chịu lên tiếng rồi à? Nói xem, lý do gì khiến tiểu thư của tôi phải lặn lội băng mưa đến đây?

- Em…- Tiểu Vũ đưa tôi một hộp bánh, là tiramisu, vẫn còn hơi ấm.

- Xấu thế này chắc là em làm rồi đúng không?

- Vâng, là em làm. Không ăn thì trả em!

- Ấy ấy, làm gì nóng thế! Thật ra nhìn kĩ cũng thấy hấp dẫn lắm, chắc là làm lại rất nhiều lần- tôi nghoẻo miệng cười- đội mưa tới nhà anh, lại còn làm bánh, nói anh nghe xem việc gì đang xảy ra đây?

- Ummmm… Thật ra một tuần qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Em muốn xin lỗi anh về cuộc hẹn lần trước…Đó là quán em và anh Huy thường đến, cả món mocha cũng là anh Huy giới thiệu với em, chủ quán là chị họ của anh ấy, em đã hỏi thăm, không ngờ anh đã từng làm ở đó. Hôm thứ bảy… em đã gặp anh, cũng nghe được những gì anh nói ở đó rồi…

Tiểu Vũ đang nói một cách rất khó khăn, từng câu chữ cứ ngắt quãng rời rạc, cảm giác phải đối mặt với thứ gì đó quá quen thuộc thật sự là không dễ dàng. Tôi im lặng, Tiểu Vũ im lặng, không gian ngập tiếng mưa nhưng vẫn không đủ lấp những khoảng lặng nghe rõ được cả nhịp thở của nhau:

- Em ổn chứ?

- Ùm…Em không sao. Có lẽ anh nói đúng. Những gì đã qua quá hoàn hảo khiến em như người đi lạc ngủ quên trong ấy, không chịu chấp nhận rằng đó chỉ là một thứ ở quá xa. Anh ấy đã đi bao lâu rồi mà em vẫn không thôi sống trong quá khứ. Em biết anh ấy không muốn em như thế này chút nào. Em nghĩ đã đến lúc em sống cho hiện tại, em không muốn mất đi thêm người yêu thương nào của mình nữa. Em biết em không có quyền bảo anh ở lại nhưng…mong anh nhận chiếc bánh này, tiramisu – mong là ở đó anh vẫn nhớ về em, nhớ về Sài Gòn .

- Anh rất vui vì em hiểu ra được vấn đề của bản thân nhưng mà này…anh đâu có nói là anh chuyển đi đâu

- Ơ… không phải trong mail anh bảo thứ 3 anh đi Hà Nội sao?

- Phải , anh đi Hà Nội, nhưng anh đâu nói anh chuyển đi, anh chỉ về thăm gia đình một tuần thôi. Em nghĩ anh bỏ em sao, ngốc quá!

- Nhưng mà…! Hứ, làm em cứ tưởng… Em về đây!
Tiểu Vũ giận dỗi đòi bỏ về, trông cô ấy chẳng khác gì trẻ con, vừa đáng yêu vừa buồn cười. Tôi giữ Tiểu Vũ lại rồi ôm cô ấy vào lòng:

- Ngốc! em bỏ về ai ăn tiramisu với anh? Bánh em làm chắc khó ăn lắm, em âm mưu để anh đau bụng một mình hả? … Qúa khứ buồn hay vui thì cứ để trôi đi theo đúng bản chất của nó đi, miền kí ức của em anh không có quyền năng chạm vào hay may mắn có mặt, thế nhưng không có nghĩa là anh muốn thay khác hay phá bỏ. Đó là hành trang quý giá nhất của em, là thứ tạo nên em bây giờ. Còn anh, điều anh muốn là làm hiện tại và tương lai của em luôn là những ngày hạnh phúc nhất. Anh đi rồi anh sẽ về, vì anh biết…có người đang đợi anh ở nhà – cơn mưa nhỏ của anh ạ!...

Quá khứ là một khoảng thời gian dễ qua, nhưng kỉ niệm lại là thứ khó chối bỏ, in hằn mê mị hiện tại. Bảo rằng lãng quên khi kí ức quả thật là điều bất khả, thế nhưng để ngày cũ trôi đi không sống lại để bám víu hiện tại là điều hoàn toàn có thể. Tình yêu đôi khi là những sự lựa chọn, nên đặt mọi thứ theo đúng nơi vốn nó thuộc về, đừng để những hình hài xưa cũ nhập nhằn với hiện tại, đừng để một lúc nào đó hiện tại sẽ trở thành quá khứ một lần nữa.

Anh à, em làm người yêu của anh nhé!

16:54 |

Làm người yêu anh, em sẽ nấu cho anh ăn những món thật lạ, sẽ bắt anh tự nguyện thử nghiệm những món ăn mới của em, sẽ làm bánh gato tặng anh mà chẳng nhân dịp gì cả, tự tay đan khăn cho anh khi mùa đông lạnh...

Anh à, em làm người yêu của anh nhé!

Anh à, em làm người yêu của anh nhé!


Nếu làm người yêu anh, có phải em sẽ trở thành một người đặc biệt mà anh quan tâm mỗi ngày, là người mà mỗi sáng anh nhớ đến bằng những dòng tin nhắn như “Đã dậy chưa, công chúa ngủ nướng?”

Hay được anh chở đi dạo phố suốt bốn mùa trong năm và anh sẽ khẽ kéo bàn tay em quàng lên ôm anh thật nhẹ nhàng. Hơi thở của em sẽ khẽ làm buồn buồn lưng anh nhưng lại làm anh thích thú.


Làm người yêu anh, em sẽ nấu cho anh ăn những món thật lạ, sẽ bắt anh tự nguyện thử nghiệm những món ăn mới của em, sẽ làm bánh gato tặng anh mà chẳng nhân dịp gì cả, tự tay đan khăn cho anh khi mùa đông lạnh, anh sẽ phải biến thành nạn nhân cho những tác phẩm handmade của em.

Làm người yêu anh, có phải em sẽ được nhận thật nhiều hoa vào những ngày đặc biệt, được cùng anh mặc áo đôi và chụp ảnh chung hai đứa, được làm người mà anh để trạng thái quan hệ trên facebook và comment thật yêu thương với những icon hạnh phúc, và cũng có nghĩa là em sẽ phải công khai rằng em là người yêu của anh đúng không anh?

Làm người yêu anh, đồng nghĩa với việc em phải ghi nhớ rất nhiều thứ đó là ngày sinh của anh, ngày kỉ niệm, biết anh thích gì và ghét cái gì, bộ não em sẽ phải ngăn ra thành nhiều ngăn để chứa cho hết kỉ niệm của hai đứa….

Làm người yêu anh, có nghĩa là em sẽ không được quá thoải mái với những mối quan hệ khác giới khác nữa, sẽ cần nói cho anh biết rằng em đang buồn hay đang vui, và không được khóc khi không có anh ở bên cạnh, vì anh đã nói rằng anh không thích em khóc nhè và nếu khóc hãy khóc trước mặt anh để anh là người lau nước mắt cho em nhé…

Anh à, em làm người yêu của anh nhé!


Làm người yêu của anh, sẽ có lúc em giận hờn anh, sẽ có lúc em không nhắn tin hay trả lời cuộc gọi của anh, nhưng nếu có như vậy anh đừng buồn anh nhé vì em chỉ làm như vậy với người em quan tâm thôi.

Làm người yêu anh có thể cuộc sống của em sẽ có nhiều thay đổi nhưng em tin vào sự đổi thay mà ông trời đã ban cho em đó chính là anh…

Và anh có biết, được yêu anh đối với em thật sự là một niềm hạnh phúc…


Mà anh à, em không chỉ muốn làm người yêu anh mãi mãi đâu…

Cho em làm cô dâu của anh nhé…!

Tặng em hoa hồng trắng

06:57 |


Tôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Em tự do sống trong căn nhà mà chẳng bữa ăn nào được đầy đủ mọi thành viên. Cha mẹ tôi đều làm nghề giáo, sống nhẹ nhàng và nho nhã. Tôi thích những chốn bình yên, thích cafe Trịnh trầm ngâm hoài cổ.
***

Em thích những nơi đông đảo quần chúng, thích quán cafe Rock đầy khói thuốc lá đến mùi nồng hôi, nhạc mở to chan chát và lắc lư trong cuồng say điệu nhạc. Tôi và em, hai thế giới khác nhau, ấy mà lại gặp nhau, lại yêu nhau, chỉ bởi vì loài hoa hồng trắng.

Tình cờ chúng tôi gặp nhau trong đám cưới một người bạn. Cô nàng cắm hoa cưới đã vứt đi 1 bó hoa hồng trắng qua mặt chúng tôi – những người bạn của cô dâu chú rể đến sớm để giúp chuẩn bị. Tôi nhặt lại bó hoa cũng là lúc chạm vào tay một cô gái. Cô gái ấy mỉm cười: "Hoa đẹp thế này mà bỏ đi? Đúng là chỉ còn có 2 người là có lòng yêu cái đẹp!". Tôi phì cười sau khi nghe em nói vậy.



Sau đám cưới đó, em chủ động cho tôi số điện thoại. 3 tháng sau đám cưói đó, em chủ động ngỏ lời yêu tôi. 6 tháng sau đám cưới đó, em tặng cho tôi một bó hoa hồng màu trắng.

- Màu trắng là tượng trưng cho sự thanh khiết em à!

- Còn em thích màu trắng vì em thích sự đơn giản. Mà anh có biết, sự đơn giản nhất trên đời này là gì không?

Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Em dựa mạnh vào lòng tôi: "Là cái chết". Tôi bảo em nói bậy. Em cười nghuệch miệng: "Vì màu trắng tượng trưng cho sự tang tóc!".

Mẹ tôi đề nghị dẫn em về nhà. Bà luôn có ý nghĩ rằng, là con gái thì phải biết chơi 1 loại nhạc cụ. Vì thế, em gái tôi được học vĩ cầm từ khi mới 5 tuổi. Tôi mang nỗi băn khoăn này cho em. Em mỉm cười: "Em chơi guitar phiêu lắm anh ạ". Trời ơi! Đấy đâu phải là loại nhạc cụ mà mẹ tôi định nghĩa rằng con gái cần biết chơi. Nhưng em không để tâm đến điều đó, em nhảy phóc lên bục, đeo cây guitar vào và đưa tay nhanh mạnh vào những sợi dây đàn, người nhảy lên hừng hực.

Tôi ra ngoài, chờ em. 15 phút sau, em ra ngoài, giơ bao thuốc lên mời tôi. Tôi cáu gạt phắt đi: "Con gái thì không được hút thuốc! Mẹ anh ghét con gái hút thuốc lá!". Em rít 1 hơi dài: "Đó là style của em rồi. Tại sao con trai được hút thuốc còn con gái thì không?"

Tôi bỏ đi. Em không cản lại. Em quay vào và những tiếng nhạc chan chúa lại vang lên. Đúng như bạn bè tôi vẫn ngăn cản, thế giới của em và tôi không thể nào hoà hợp. Cho dù là tôi có cố gắng hết sức, thì em vẫn sẽ gạt phăng đi, bởi vì những gì tồn tại trong từ điển cuộc sống của em là bất biến, là duy nhất và cho dù tôi có chen ngang vào cuộc sống của em, thì sẽ không có một gì thuộc về tôi lọt vào cuốn từ điển ấy.


Tôi viết nhật ký, về em, về những cảm xúc của tôi. Và những dòng chữ nhoè đi bởi những giọt nước mắt. Một thằng con trai 24 tuổi mà khóc vì 1 đứa con gái không nữ tính, không dịu dàng. Mẹ tôi sẽ chẳng thể chấp nhận được điều đó. Nhưng rồi trời xui đất khiến thế nào, tôi lại vô tình để rơi cuốn sổ nhật ký của mình ở bậu cửa sổ giữa cầu thang tầng 2 và 3. Mẹ đọc được.

Trưa hôm đó, mẹ khuyên tôi rằng mẹ hiểu trong thời hiện đại, chuyện một cô gái đam mê Rock là chuyện bình thường, thậm chí còn thể hiện cái tôi của cô gái ấy. Chỉ là nên khuyên cô gái bỏ thuốc lá, bởi vì hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Việc ấy mẹ sẽ giúp, chỉ cần tôi đưa em về gặp mẹ.

Tôi vui sướng chạy đi tìm em. Phòng tập hát im ỉm buồn rầu sau chiếc khoá to tướng. Đến quán cafe Rock, thấy thông báo đóng cửa. Chạy xe ngược đường về nhà em, chị giúp việc mở cửa: "Cô ấy đi rồi. Sang Mỹ. Cô ấy gửi cho cậu cái này".

"Anh à ! Em xin lỗi vì đi mà không nói lời nào với anh. Em gửi lại cho anh bản nhạc mà em thích nhất. Em hy vọng anh cũng sẽ thích nó. Những giai điệu ở folk nhẹ nhàng anh ạ"

Kèm theo lá thư là chiếc đĩa hát. Tôi đưa chiếc đĩa vào chiếc headphone, hình ảnh những bó hoa hồng trắng muốt hiện ra. Trong trắng lắm, dịu dàng lắm mà sao tôi thấy buồn đến vậy? Sau tiếng guitar nhẹ nhàng dạo đầu, giọng hát trong trẻo của em cất lên theo nhịp. Sao giọng hát buồn đến thế hả em? "Đơn giản nhất là cái chết" tôi bất chợt thấy sợ hãi khi nhớ lại câu nói đó của em.

Tôi vội vã đến nhà em lần nữa, chiếc headphone nằm gọn trong túi áo khoác, suốt cả dọc đường đến nhà em, không một giây phút nào là tôi không nghe bài hát đó của em. May mắn tôi gặp được mẹ em ở cổng nhà, sau khi biết tôi là người mà con gái bà yêu, mẹ em đã cho tôi số điện thoại của em. Tôi vội vã gọi sang, đầu bên kia, em nhận ra giọng tôi, không đợi tôi nói gì, em cất tiếng hát " Promise me , when you see, a white rose you'll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose". Rồi em nhè nhẹ "Anh hứa với em nhé!". Uh, anh hứa. Rồi em cúp máy, không để cho tôi kịp nói thêm bất cứ điều gì.

Từ đó, đều đặn mỗi chủ nhật, tôi nhận được một bó hoa hồng trắng đẹp vô cùng trước cửa nhà. Những bó hoa không biết ai gửi. Không một tấm thiệp nào kèm theo.

Cho đến một ngày, vào ngày kỷ niệm mà em đã tỏ tình với tôi, bó hoa hồng trắng ấy đã kèm theo một tấm thiệp với dòng chữ "Promise me , when you see, a white rose you'll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose". Em, tôi biết đó là em. Tôi gọi điện sang Mỹ, chỉ có những tiếng tít dài vang lên. Tôi sang nhà em, họ nói rằng ngôi nhà này đã bị bán đi được một tuần. Họ nói những câu nói rời rạc " nước Mỹ", " ô tô", " màu trắng", " bão", " núi và biển", " đường vòng". Từ hôm đó, tôi không còn nhận được bó hoa màu trắng nào mỗi chủ nhật nữa.

Tôi search khắp các trang tìm kiếm xem ở nước Mỹ có tai nạn nào ô tô nào ở khu vực đó vào hôm cuối cùng em gửi hoa cho tôi hay không. Tôi nhờ bạn bè du học bên đó và những mối quan hệ của họ để hỏi về tin tức của em. Tôi gọi điện thoại sang đại sứ quán Việt Nam tại Mỹ, tất cả những câu trả lời đều không làm cho tôi hài lòng.

Mẹ khuyên tôi đừng buồn nữa. Mẹ, bố và em gái cố gắng làm mọi việc để cho tôi bớt buồn đi. Nhưng tôi không thể. Ngày ngày, công việc mà tôi dành nhiều thời gian nhất là tìm thông tin về em. Càng tìm càng bế tắc. Nhưng mẹ nói rằng, không có tin nghĩa là không có tin dữ, điều đó làm cho tôi bình tĩnh hơn.

Đến một hôm, có 1 cậu bé chạc tuổi em gái tôi đến tìm nó, cậu bé có mang theo chiếc đàn guitar. Nhìn cây đàn mà tôi nhớ em đến da diết, đến độ cháy rực lòng. Tôi nhờ cậu bé đó dạy guitar cho mình. Tôi học chăm chỉ, cần mẫn như một chú kiến. Tôi học đánh tất cả những bản nhạc mà trước đây em đã chơi, đặc biệt là Ghost of a Rose. Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi vẫn không chơi hay như em được, tôi nghe đi nghe lại bài hát trong chiếc đĩa em để lại bất kỳ lúc nào tôi có thời gian rảnh rỗi. Tôi để nó làm nhạc chuông điện thoại, để nó làm nhạc báo thức mỗi sáng, chỉ vì tôi muốn nghe giọng hát của em, chỉ vì tôi yêu em vô cùng.

Em gái tôi suốt ngày bị nghe bài hát đó, đâm ra cũng yêu nó như tôi. Em đề nghị tôi sẽ đánh đàn guitar, còn em tôi hát. Tôi đồng ý. Với sự giúp đỡ của cậu bé bạn em gái, chúng tôi thu âm và đưa bài hát này lên trang nhật ký của hai anh em. Trang nhật ký được trang trí bằng những bông hoa hồng trắng muốt đến độ tinh khôi.

....

Tôi đóng trang nhật ký mạng lại. Tôi thôi không nghe Ghost of a Rose em gửi lại. Nhưng đâu đó, bất chợt đi qua cửa hàng hoa, hay đi dạo qua ở trên khu rừng cách nhà hơn 50km, khi nhìn thấy những bông hoa hồng trắng, tôi vẫn nghĩ đến em, như đã từng hứa. Bất chợt, tôi vẫn thấy em thoáng qua trong phút chốc, vẫn thấy nhè nhẹ ở đâu đó câu nói "Promise me , when you see, a white rose you'll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose".Rồi tiếng đàn guitar lại vang lên, lướt nhẹ nhàng lắm, như gió, như hơi thở của em, như tiếng lòng của tôi, cả những nỗi niềm mà muôn đời nữa vẫn chưa giải thích nổi.

Ngay khi tôi quyết định chỉ dành tình yêu cho hoa hồng trắng tự đáy lòng mà ko biểu lộ ra nữa, thì bất ngờ em trở về. Với một bộ váy màu trắng tinh khôi, đội vòng nguyệt quế tết bằng hoa hồng bạch và nụ cười mãn nguyện.

Mẹ xuất hiện, nói với tôi rằng em bị ung thư phổi từ bé, em bi quan cuộc sống nên càng tập tành hút thuốc. Nhưng rồi, tình yêu Rock và tình yêu của tôi đã làm em biết rằng mình cần có nghị lực để chữa bệnh, và em sang Mỹ, chống chọi với bệnh tật và kỳ lạ rằng, em đã vượt qua nó, để trở về bên tôi. Chính mẹ tôi là người khuyên em đi, là người thay em tặng hoa hồng trắng cho tôi vào mỗi chủ nhật, là người cùng em tôi giúp tôi yêu đàn guitar hơn, giúp tôi trải qua những ngày không có em bên cạnh.

.....

Đám cưới của chúng tôi trải đầy hoa hồng trắng. Và nụ cười của ai cũng tinh khiết và trong veo như màu hoa ấy.

Thứ Sáu - còn chần chừ gì nữa mà không "yêu"

07:32 |

Điều bất ngờ là vào thứ Sáu cả nam và nữ giới đều có ham muốn rất cao về sex.

Thời tiết se lạnh cùng với thời gian hưng phấn lên cao vùn vụt bạn cố gắng tận hưởng khoảnh khắc này nhé. Cùng nhau chui vào chăn, tạo cho nhau "màn dạo đầu" nóng bỏng. Con người cảm nhận thế giới bằng các giác quan, đặc biệt là đôi mắt. Hãy dùng khăn bịt mắt nửa kia, như vậy các giác quan khác sẽ hoạt động tích cực và nhạy cảm hơn lúc nào hết.

Sau đó, hãy thử kích thích nửa kia bằng những cách bạn chưa bao giờ thực hiện. Khám phá điểm nhạy cảm của đối phương bằng đầu ngón tay, môi, thậm chí cả răng. Dù trời có lạnh đến mức nào thì cơ thể sẽ nóng lên vì rạo rực, điều đó chứng tỏ bạn đã thành công trong "màn rạo đầu".



Sau "màn rạo đầu" nóng bỏng ấy bạn thầm hỏi sẽ "lâm trận" với tư thế nào trong ngày thứ Sáu để cả hai cùng "lên đỉnh"? Điều đó không khó, khi hai bạn cùng có nhu cầu và hưng phấn vào ngày đặc biệt này thì dường như tư thế nào cũng có tác dụng, chúng ta chỉ cần chọn ra thế "yêu" ấn tượng thôi. Tư thế mà chúng tôi gợi ý cho bạn đêm nay là: Hòn vọng phu, đây là một tư thế đem lại cho hai bạn những giây phút thăng hoa và khiến đối phương được kích thích tối đa những điểm nhạy cảm trên cơ thể.

Người nam trong tư thế quỳ ngồi, nghiêng người ra phía sau và dùng tay chống xuống giường là điểm tựa.

Người nữ ngồi lên đùi người nam, đặt hai chân phía ngoài người nam và cũng trong tư thế nghiêng người về phía sau. Người nữ cũng nên đặt hai tay lên đùi người nam làm điểm tựa.

Để tăng thêm sự kích thích cũng như tạo thêm sự mới mẻ, người nữ có thế áp dụng kĩ thuật tới lui nhưng có thể lui hơi sâu xuống hơn bình thường. Người nam lúc này có thể dùng một tay kích thích "cô bé" hoặc massage vòng một của nàng để tăng hưng phấn cho nàng.

Có anh, Noel này hạnh phúc

21:56 |


Noel này em mới biết mùi vị của hạnh phúc bởi vì đã có anh ở bên.

Mùa Giáng Sinh năm nay đối với em thật đặc biệt. Mặc dù trời rất lạnh nhưng trái tim em thì lại cảm thấy ấm áp vô cùng, có lẽ bởi Giáng Sinh này em đã có anh. Vì anh luôn ở bên nên bất cứ lúc nào em cũng cảm thấy thật hạnh phúc, vì anh luôn ở bên nên Noel đối với em ấm áp và ý nghĩa hơn rất nhiều.

Đêm Noel anh không dẫn em đi chơi giống bao nhiêu đôi tình nhân khác, mình không đi nhà thờ, cũng chẳng đi dạo để nhìn ngắm những con đường được trang trí bằng đủ các loại đèn với màu sắc xanh sắc đỏ lung linh. Đêm Noel, chỉ có hai ta ở cạnh nhau, cùng ăn bữa cơm do tự tay em nấu, cùng thưởng thức đoạn video hoạt hình ngộ nghĩnh do tự tay anh làm. Với em, hạnh phúc chỉ cần như thế.

Cần gì phải ra ngoài đường vào cái thời khắc lạnh nhất của một ngày, cần gì phải chen chúc nhau đứng trước cửa nhà thờ, bởi vì em vốn sợ lạnh và ghét tới những chỗ đông người lắm. Noel, em chỉ cần anh ở cạnh, cùng ăn một chiếc bánh kem có hình cây thông do em tự trang trí và cùng nhau xem một bộ phim hài về Noel cũng có đủ không khí Giáng Sinh rồi. Chỉ cần như vậy là em đã thấy vui và em tin chắc rằng anh của em cũng thế.



Mùa Giáng Sinh năm nay đối với em thật đặc biệt (Ảnh minh họa)

Ngày này của một năm về trước em cũng ngồi ở nhà và cũng ăn rất nhiều món ngon do tự tay mình nấu. Khi ấy em thấy buồn buồn, tủi tủi bởi vì hội bạn thì đi chơi hết cả, ai cũng có đôi có cặp trong khi riêng em lại thui thủi một mình. Năm đó em mua tiểu thuyết để tự tặng quà Giáng Sinh cho mình và chỉ trong vòng hai ngày đã đọc hết cả hai cuốn tiểu thuyết dày cộp. Vậy là hết hai ngày Noel, vậy là mùa Giáng Sinh năm ấy cũng trôi qua một cách lặng lẽ giống hệt như những mùa Giáng Sinhtrước trong đời.

Nhưng có một điều vô cùng đặc biệt mà em đã giấu cho riêng mình, đó là vào đêm Noel của năm trước, có một cô gái ngốc nghếch đã ngồi viết một bức thư gửi ông già tuyết vào trong cuốn nhật ký nhỏ của mình. Cô gái đã xin ông già tuyết dùng những phép nhiệm màu để khiến người mà cô thầm yêu trộm nhớ cũng yêu cô. Có lẽ chính sự ngốc nghếch và chân thành đó đã khiến ông thương tình rồi phù phép biến điều ước trở thành sự thật, vì vậy nên người con trai ấy cũng đem lòng yêu cô gái và cuối cùng thì hai người trở thành một đôi.

Chắc chắn rằng sau khi biết chuyện này anh sẽ cốc vào đầu em rồi bật cười sảng khoái. Nhưng anh thấy đấy, ông già tuyết là có thật, bởi vậy nên mùa Giáng Sinh năm nay hai đứa mình mới được ở cạnh nhau. Liệu có tham lam không nếu lúc này em lại tiếp tục cầu nguyện, nhưng em chỉ muốn xin thêm một điều ước nữa để chúng mình mãi mãi không bao giờ cách xa. Em tin rằng chỉ cần cả hai đứa mình cùng chân thành và có niềm tin thì nhất định điều ước ấy sẽ thành sự thật.


Em hạnh phúc vì có anh ở bên (Ảnh minh họa)

Với em, ám áp không phải là khi được xỏ tay vào một đôi găng dầy, cũng không phải là được trèo lên giường và trùm kín chiếc chăn yêu quý trong những ngày ngoài trời giá lạnh. Ấm áp là khi em nghĩ về người mà mình yêu và nhoẻn miệng cười. Anh biết không, khi ấy trái tim em vui còn lòng em thì ngập tràn hạnh phúc. Cảm giác yêu một người và được yêu thật tuyệt vời và kỳ diệu phải không anh ?!

Anh vẫn thường tự nhận mình là "ông già Noel" và gọi em bằng cái tên "bà già Noel" thân thương không kém. Anh bảo rằng ông già Noel chuyên đi phát quà và mang niềm vui đến cho người khác, còn bà già Noel lại là món quà đặc biệt mà Chúa trời đã dành tặng riêng cho ông. Anh ôm chặt em vào lòng mình và rồi hai ta cùng trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy. Em cảm nhận được rõ ràng hương vị rất riêng mang tên hạnh phúc, nó ngọt ngào, ấm áp và mềm mại quá chừng.

Mùa Giáng Sinh năm nay đối với riêng hai ta thật đặc biệt. Vậy là sau bao nhiêu sóng gió đôi mình đã được ở cạnh nhau. Em đã xin ông già Noel cho chúng mình ở bên nhau mãi. Em rất tin rằng điều ước ấy sẽ trở thành sự thật, bởi ta yêu nhau rất nhiều và bởi trong thế gian này "ông già Noel" chắc chắn chỉ là của riêng "bà già Noel".
Được tạo bởi Blogger.